Chương 13: Để Lại 4
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Sớm muộn gì cũng phải đi. Ngược lại, thiếu hai con sâu này, có lẽ cuộc sống của nhà bọn họ sẽ yên ổn hơn một chút.
Cố An An vừa nói vậy, thái độ của Đường Lan Chi lại mềm đôi chút, bà ta lại lấy ra một ít tiền và phiếu, Cố An An nhận lấy không chút nương tay.
“An An?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, làm cơ thể Cố An An cứng đờ. Cô quay đầu lại, nước mắt rơi xuống như ngọc trên chuỗi hạt bị đứt, giọng điệu rất tủi thân: “Cha!” Nói rồi, cô lao vào lòng Cố Vệ Cường như chim bay về tổ, cô nức nở nói: “Ba, mẹ không cần chúng ta nữa rồi.”
Cơ thể của Cố Vệ Cường hơi cứng đờ, từ trước đến nay An An rất hiền lành, cũng rất ít khi rơi nước mắt. Cho dù là lúc cô muốn nhường suất đi học cho Uyển Uyển, thì cô chọn cách ngu ngốc là quỳ trước sân chứ không hề tỏ ra yếu đuối.
Càng như vậy, Cố Vệ Cường càng cảm thấy khó chịu. Rốt cuộc đứa nhỏ này đã chịu bao nhiêu ấm ức chứ?
Phải nói rằng vẻ ngoài của Cố Vệ Cường không tồi, là mặt chữ điền tiêu chuẩn, lại chạy xe vận tải hằng năm ở bên ngoài, cho nên ông có một sự oai phong mà người trong thôn không có. Ông nhìn về phía Đường Lan Chi, đúng là bà ta đang mang theo tay nải.
Đến cả con gái út cũng cầm theo một cái túi lớn.
Ông ấy trầm giọng: “Hai người muốn đi đâu?”
Lúc này, Đường Lan Chi cũng phục hồi tinh thần lại, bà ta lắp bắp: “Vệ Cường, sao… Sao anh lai trở về?” Không phải đi lái xe đường dài sao?
Nhưng bà ta không dám hỏi.
Cố Vệ Cường lặp lại lần nữa: “Hai người muốn đi đâu?”
Cố Uyển Uyển kéo cánh tay Đường Lan Chi, cô ta khẽ nói: “Mẹ nhớ ngoại, muốn về thăm ngoại.”
Cố Vệ Cường an ủi An An trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Lan Chi: “Lan Chi, em nói đi, em còn quay lại không?”
Cuộc sống gian nan ở nông thôn, cho nên không có thanh niên trí thức về thành phố nào sẽ bằng lòng trở lại nông thôn cả.
Cho dù là Đường Lan Chi cũng không ngoại lệ. Trước đây bà ta không đi là vì thương con, hiện tại lòng bà ta trở nên cứng rắn. Đều nói vợ chồng nghèo đau buồn vì mọi chuyện, tình cảm của bà ta và Cố Vệ Cường đã bị củi gạo dầu muối, một gia đình lớn cong cong vòng vòng quét sạch không còn chút nào.
Sự im lặng của Đường Lan Chi.
Lại là đáp án tốt nhất.
Cố Vệ Cường hít một hơi, sắc mặt có chút khó coi. Ông khoát tay áo: “Đi thôi, nếu như đi rồi, đừng bao giờ trở lại nữa.” Nói xong, ông nhìn về phía Cố Uyển Uyển: “Uyển Uyển, con thật sự muốn đi theo mẹ con, rời khỏi nhà họ Cố này?”
Cố Uyển Uyển cắn môi gật gật đầu, không chút do dự: “Mẹ ở nơi nào, con ở nơi đấy.”
Cố Vệ Cường khoát mạnh tay áo, kéo Cố An An đi trở về, dứt khoát không ngoảnh lại.
Để lại Đường Lan Chi kinh ngạc đứng trong đống tuyết, không biết bà đang suy nghĩ cái gì.
Cố Vệ Cường vừa đi chưa được mấy bước, thì cậu con trai nhỏ chạy vội về phía trước mặt ông, đó là Cố Đông Đông tám tuổi, cậu nhìn thấy Đường Lan Chi đang đứng ở cổng với một túi lớn túi nhỏ, lúc này cậu liều lĩnh ôm đùi Đường Lan Chi, khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, mẹ, mẹ đừng đi....” Cố Đông Đông tám tuổi hiểu rõ là Đường Lan Chi không công bằng, nhưng suy cho cùng đó vẫn là mẹ cậu.
Giống như tất cả đứa trẻ khác, cậu cũng khao khát tình thương của mẹ.
Đường Lan Chi cúi đầu nhìn Cố Đông Đông đang khóc không ra hơi, ngồi xổm người xuống, từng ngón tay mở tay Cố Đông Đông ra, nước mắt trong hốc mắt bà ánh lên, giọng điệu kiên quyết: “Đông Đông, xin lỗi con nhé...” Bà đưa con gái đi học trên tỉnh chẳng qua là cùng lúc, bà sẽ lại đi, là do bà quá ích kỷ, bà không muốn sống ở quê, sống một cuộc sống khó khăn vất vả qua ngày.
Sớm muộn gì cũng phải đi. Ngược lại, thiếu hai con sâu này, có lẽ cuộc sống của nhà bọn họ sẽ yên ổn hơn một chút.
Cố An An vừa nói vậy, thái độ của Đường Lan Chi lại mềm đôi chút, bà ta lại lấy ra một ít tiền và phiếu, Cố An An nhận lấy không chút nương tay.
“An An?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, làm cơ thể Cố An An cứng đờ. Cô quay đầu lại, nước mắt rơi xuống như ngọc trên chuỗi hạt bị đứt, giọng điệu rất tủi thân: “Cha!” Nói rồi, cô lao vào lòng Cố Vệ Cường như chim bay về tổ, cô nức nở nói: “Ba, mẹ không cần chúng ta nữa rồi.”
Cơ thể của Cố Vệ Cường hơi cứng đờ, từ trước đến nay An An rất hiền lành, cũng rất ít khi rơi nước mắt. Cho dù là lúc cô muốn nhường suất đi học cho Uyển Uyển, thì cô chọn cách ngu ngốc là quỳ trước sân chứ không hề tỏ ra yếu đuối.
Càng như vậy, Cố Vệ Cường càng cảm thấy khó chịu. Rốt cuộc đứa nhỏ này đã chịu bao nhiêu ấm ức chứ?
Phải nói rằng vẻ ngoài của Cố Vệ Cường không tồi, là mặt chữ điền tiêu chuẩn, lại chạy xe vận tải hằng năm ở bên ngoài, cho nên ông có một sự oai phong mà người trong thôn không có. Ông nhìn về phía Đường Lan Chi, đúng là bà ta đang mang theo tay nải.
Đến cả con gái út cũng cầm theo một cái túi lớn.
Ông ấy trầm giọng: “Hai người muốn đi đâu?”
Lúc này, Đường Lan Chi cũng phục hồi tinh thần lại, bà ta lắp bắp: “Vệ Cường, sao… Sao anh lai trở về?” Không phải đi lái xe đường dài sao?
Nhưng bà ta không dám hỏi.
Cố Vệ Cường lặp lại lần nữa: “Hai người muốn đi đâu?”
Cố Uyển Uyển kéo cánh tay Đường Lan Chi, cô ta khẽ nói: “Mẹ nhớ ngoại, muốn về thăm ngoại.”
Cố Vệ Cường an ủi An An trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Lan Chi: “Lan Chi, em nói đi, em còn quay lại không?”
Cuộc sống gian nan ở nông thôn, cho nên không có thanh niên trí thức về thành phố nào sẽ bằng lòng trở lại nông thôn cả.
Cho dù là Đường Lan Chi cũng không ngoại lệ. Trước đây bà ta không đi là vì thương con, hiện tại lòng bà ta trở nên cứng rắn. Đều nói vợ chồng nghèo đau buồn vì mọi chuyện, tình cảm của bà ta và Cố Vệ Cường đã bị củi gạo dầu muối, một gia đình lớn cong cong vòng vòng quét sạch không còn chút nào.
Sự im lặng của Đường Lan Chi.
Lại là đáp án tốt nhất.
Cố Vệ Cường hít một hơi, sắc mặt có chút khó coi. Ông khoát tay áo: “Đi thôi, nếu như đi rồi, đừng bao giờ trở lại nữa.” Nói xong, ông nhìn về phía Cố Uyển Uyển: “Uyển Uyển, con thật sự muốn đi theo mẹ con, rời khỏi nhà họ Cố này?”
Cố Uyển Uyển cắn môi gật gật đầu, không chút do dự: “Mẹ ở nơi nào, con ở nơi đấy.”
Cố Vệ Cường khoát mạnh tay áo, kéo Cố An An đi trở về, dứt khoát không ngoảnh lại.
Để lại Đường Lan Chi kinh ngạc đứng trong đống tuyết, không biết bà đang suy nghĩ cái gì.
Cố Vệ Cường vừa đi chưa được mấy bước, thì cậu con trai nhỏ chạy vội về phía trước mặt ông, đó là Cố Đông Đông tám tuổi, cậu nhìn thấy Đường Lan Chi đang đứng ở cổng với một túi lớn túi nhỏ, lúc này cậu liều lĩnh ôm đùi Đường Lan Chi, khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, mẹ, mẹ đừng đi....” Cố Đông Đông tám tuổi hiểu rõ là Đường Lan Chi không công bằng, nhưng suy cho cùng đó vẫn là mẹ cậu.
Giống như tất cả đứa trẻ khác, cậu cũng khao khát tình thương của mẹ.
Đường Lan Chi cúi đầu nhìn Cố Đông Đông đang khóc không ra hơi, ngồi xổm người xuống, từng ngón tay mở tay Cố Đông Đông ra, nước mắt trong hốc mắt bà ánh lên, giọng điệu kiên quyết: “Đông Đông, xin lỗi con nhé...” Bà đưa con gái đi học trên tỉnh chẳng qua là cùng lúc, bà sẽ lại đi, là do bà quá ích kỷ, bà không muốn sống ở quê, sống một cuộc sống khó khăn vất vả qua ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.