Chương 19: Lời Hứa 3
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Nghe kết quả như thế, Cố Vệ Cường cười lạnh: "Anh hai, chắc anh quên rồi, hiện tại học phí trung học của Cố Thư cũng là do em kiếm. Nếu em cắt học phí của Cố Thư thì nó lấy cái gì để đi làm ở nhà máy thép trong tỉnh thành?" Đồng ý hết sức nhẹ nhàng, bỏ qua thân phận em trai một bên, coi như để ông ấy tỉnh ngộ nhìn xem cái gì gọi là tình cảm anh em.
"Hơn nữa, anh cảm thấy Lan Chi còn mặc kệ con gái và đứa con trai mình đứt ruột đẻ ra thì cô ấy có thể đi lo cho một đứa cháu họ sao?"
Cố Vệ Cường chưa bao giờ có thể biết rõ tính cách của anh hai mình đến như vậy, thật sự... hết thuốc chữa.
Lan Chi ngay cả đứa con mình đứt ruột sinh ra và con gái cũng bỏ, vậy thì sao có thể lo cho một người không thuộc thân thích, thật sự là viển vông hết sức.
Cả người Cố Vệ Phú cứng lại một lúc, ông ấy lắc đầu: "Sẽ không đâu, em dâu đã viết giấy cam kết rồi."
"Anh cũng tin sao?" Cố Vệ Cường không hề quay đầu lại mà rời khỏi mảnh đất ruộng, không biết đứa con trai và con gái bảo bối của mình đã trốn ở đâu mà khóc.
Trong căn phòng phía Tây, Cố An An nằm trên giường, để đứa em trai giẫm lên lưng của mình. Cô đã bị ngã xuống bùn mấy lần, cô cảm thấy eo mình có chút đau, tuy rằng người già luôn thích nói là mấy đứa con nít thì không có eo, nhưng cô cảm thấy thắt lưng của mình rất khó chịu.
Vốn dĩ cậu bé còn đang khóc nhè, nhưng thấy chị gái đang cần mình thì hít hết nước mũi vào trong, bật người dậy cởi giày, giẫm lên lưng Cố An An. An An làm như vậy vì trong ấn tượng của cô mỗi khi đau eo thì phải làm như thế.
Cố Vệ Cường luôn chạy xe tải, suốt chặng đường dài trên xe không thể nhúc nhích. Mỗi lần ông về nhà thì cả lưng đau nhức, lần nào cũng để Cố Đông Đông đạp chân lên lưng để giãn gân cốt.
An An không biết có tác dụng không, cô chỉ biết là mỗi lần Đông Đông giẫm lên xong thì mặt của ba cô thật sự rất thỏa mãn.
Nhưng đến lượt cô thì cô lại bị đau đến nhe răng trợn mắt, nén giận: "Đông Đông à, em nhẹ thôi, eo chị sắp bị em giẫm gãy rồi nè biết không?"
Cô vừa nói vậy thì Cố Đông Đông ngược lại đạp càng mạnh, cậu bé vừa đạp vừa cười khanh khách.
Cố Vệ Cường đứng ở ngoài cửa, chợt nghe thấy tiếng cười của hai chị em vang lên trong phòng, ông lắc đầu: "Thật đúng là vô tư mà." Vốn nghĩ đột nhiên không có mẹ thì hai đứa nhỏ này không chừng sẽ trốn ở đâu đó để khóc, nhưng không nghĩ đến cảnh tượng sẽ lại thế này.
Ông đẩy cửa bước vào, vốn cậu bé đang cười khanh khách, vừa nhìn thấy Cố Vệ Cường thì kêu lên: "Ba."
Cố Vệ Cường lên tiếng, bước chân trở nên nhanh hơn chạy lại gần ôm lấy con trai, lấy râu của mình cạ cạ lên gương mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu, ông cố ý nói: "Đông Đông, còn giãy không hả."
Cậu nhóc gật đầu.
"Còn muốn khóc không?"
Cậu nhóc lắc đầu.
"Vậy được rồi." Cố Vệ Cường ôm bổng Cậu nhóc lên cao, cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh, Cậu nhóc đã rất nhanh lại bật cười khanh khách.
Sau khi ôm cậu bé xoay một vòng, Cố Vệ Cường mới đặt Cậu nhóc từ trên lưng xuống đất, xoa đầu Cậu nhóc: "Sau này ba cũng sẽ làm mẹ của con được không?" Giọng nói của ông rất nhẹ nhàng, giống như đang hỏi thời tiết hôm nay như thế nào?
Khiến cho Cố An An run sợ một chút.
Nghe kết quả như thế, Cố Vệ Cường cười lạnh: "Anh hai, chắc anh quên rồi, hiện tại học phí trung học của Cố Thư cũng là do em kiếm. Nếu em cắt học phí của Cố Thư thì nó lấy cái gì để đi làm ở nhà máy thép trong tỉnh thành?" Đồng ý hết sức nhẹ nhàng, bỏ qua thân phận em trai một bên, coi như để ông ấy tỉnh ngộ nhìn xem cái gì gọi là tình cảm anh em.
"Hơn nữa, anh cảm thấy Lan Chi còn mặc kệ con gái và đứa con trai mình đứt ruột đẻ ra thì cô ấy có thể đi lo cho một đứa cháu họ sao?"
Cố Vệ Cường chưa bao giờ có thể biết rõ tính cách của anh hai mình đến như vậy, thật sự... hết thuốc chữa.
Lan Chi ngay cả đứa con mình đứt ruột sinh ra và con gái cũng bỏ, vậy thì sao có thể lo cho một người không thuộc thân thích, thật sự là viển vông hết sức.
Cả người Cố Vệ Phú cứng lại một lúc, ông ấy lắc đầu: "Sẽ không đâu, em dâu đã viết giấy cam kết rồi."
"Anh cũng tin sao?" Cố Vệ Cường không hề quay đầu lại mà rời khỏi mảnh đất ruộng, không biết đứa con trai và con gái bảo bối của mình đã trốn ở đâu mà khóc.
Trong căn phòng phía Tây, Cố An An nằm trên giường, để đứa em trai giẫm lên lưng của mình. Cô đã bị ngã xuống bùn mấy lần, cô cảm thấy eo mình có chút đau, tuy rằng người già luôn thích nói là mấy đứa con nít thì không có eo, nhưng cô cảm thấy thắt lưng của mình rất khó chịu.
Vốn dĩ cậu bé còn đang khóc nhè, nhưng thấy chị gái đang cần mình thì hít hết nước mũi vào trong, bật người dậy cởi giày, giẫm lên lưng Cố An An. An An làm như vậy vì trong ấn tượng của cô mỗi khi đau eo thì phải làm như thế.
Cố Vệ Cường luôn chạy xe tải, suốt chặng đường dài trên xe không thể nhúc nhích. Mỗi lần ông về nhà thì cả lưng đau nhức, lần nào cũng để Cố Đông Đông đạp chân lên lưng để giãn gân cốt.
An An không biết có tác dụng không, cô chỉ biết là mỗi lần Đông Đông giẫm lên xong thì mặt của ba cô thật sự rất thỏa mãn.
Nhưng đến lượt cô thì cô lại bị đau đến nhe răng trợn mắt, nén giận: "Đông Đông à, em nhẹ thôi, eo chị sắp bị em giẫm gãy rồi nè biết không?"
Cô vừa nói vậy thì Cố Đông Đông ngược lại đạp càng mạnh, cậu bé vừa đạp vừa cười khanh khách.
Cố Vệ Cường đứng ở ngoài cửa, chợt nghe thấy tiếng cười của hai chị em vang lên trong phòng, ông lắc đầu: "Thật đúng là vô tư mà." Vốn nghĩ đột nhiên không có mẹ thì hai đứa nhỏ này không chừng sẽ trốn ở đâu đó để khóc, nhưng không nghĩ đến cảnh tượng sẽ lại thế này.
Ông đẩy cửa bước vào, vốn cậu bé đang cười khanh khách, vừa nhìn thấy Cố Vệ Cường thì kêu lên: "Ba."
Cố Vệ Cường lên tiếng, bước chân trở nên nhanh hơn chạy lại gần ôm lấy con trai, lấy râu của mình cạ cạ lên gương mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu, ông cố ý nói: "Đông Đông, còn giãy không hả."
Cậu nhóc gật đầu.
"Còn muốn khóc không?"
Cậu nhóc lắc đầu.
"Vậy được rồi." Cố Vệ Cường ôm bổng Cậu nhóc lên cao, cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh, Cậu nhóc đã rất nhanh lại bật cười khanh khách.
Sau khi ôm cậu bé xoay một vòng, Cố Vệ Cường mới đặt Cậu nhóc từ trên lưng xuống đất, xoa đầu Cậu nhóc: "Sau này ba cũng sẽ làm mẹ của con được không?" Giọng nói của ông rất nhẹ nhàng, giống như đang hỏi thời tiết hôm nay như thế nào?
Khiến cho Cố An An run sợ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.