Chương 20: Lời Hứa 4
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Cố Đông Đông nghiêng đầu, nhìn ba rồi lại nhìn chị gái, tiếng nói giòn giã vang lên: "Ba không được thiên vị, đối xử với chị cũng phải như vậy. Nếu không Đông Đông sẽ rất tức giận." Một đứa bé mới chỉ tám tuổi mà đã che chở cho chị gái, cái gì cũng nhường cho chị gái trước.
Không uổng cho lúc trước Cố An An đã chịu khổ.
Nói thật thì đối với Cố An An lúc trước thật sự chịu thiệt thòi rồi, làn da của Cố An An thật ra không hề đen. Nhưng năm nào cũng phải làm việc, theo lý thuyết thì một nhà nhiều người như vậy, việc làm đồng cũng không đến lượt một đứa nhỏ chỉ mới mười tuổi như cô. Nhưng Cố An An đã biết để ý lo cho gia đình của mình, muốn sống thì phải làm việc mới được.
Từ khi gả cho Cố Vệ Cường cho đến bây giờ, Đường Lan Chi chưa hề đi ra ruộng. Cơ thể Cố Uyển Uyển không tốt thì lại càng không nói tới, Cố Vệ Cường thì hàng năm đều ở bên ngoài chạy xe, cơ hội về nhà rất ít.
Ruộng phần trăm bên ngoài lẫn vựa củi trong nhà, nước trong chum ngoài sân, chủ yếu đều là Cố An tự mình cài cấy, bưng vác.
Chu Ái Cúc mỗi lần nhìn thấy đều đau lòng không để cho Cố An An làm. Đứa nhỏ này lại không nghe mà giành làm, trong ý thức của cô chính là việc này sẽ giúp giảm đi gánh nặng trong nhà.
Còn về ăn uống thì khỏi phải nói, đầu năm nay làm sao có thể được ăn ngon. Có thể ăn no đã là tốt lắm rồi, điều kiện của gia đình ở trong thôn không được coi là tốt lắm, khó khăn lắm mới có một bữa cơm no mà thôi.
Khi Đường Lan Chi nấu cho Cố Uyển Uyển ăn, Cố Đông Đông lâu lâu mới được ăn một chút. Còn Cố An An thì thôi đừng nghĩ tới làm gì. Cũng uổng cho lòng tốt của cô.
Không chỉ có như thế, mỗi lần Chu Ái Cúc len lén đưa trứng hay bánh rán này kia cho Cố An An thì Cố An An cũng đều đem chia cho Cố Uyển Uyển và Cố Đông Đông. Còn phần mình thì cô chỉ cần liếm ngón tay là cũng thấy tốt lắm rồi.
Trong lòng Cố Vệ Cường cảm thấy rất hổ thẹn, nhất là đối với đứa con gái lớn. Trong ba đứa nhỏ, xem ra ông đối xử cũng bình đẳng, nhưng ông không hề biết có những lúc đứa con gái lớn của mình ăn ở rất khổ cực.
Ông một tay ôm con trai, một tay xoa đầu của đứa con gái lớn: "An An, sau này đừng ngốc như vậy nữa, có ba ở đây, ba sẽ là chỗ dựa cho con."
Cố An An gật gật đầu, giọng mũi dày đặc nói: "Dạ, con biết rồi. Ba, Đông Đông, bà nội đều là người một nhà." Đây là lời nói trong lòng của Cố An An, trước mắt hiện tại trong nhà cô chỉ có thể nhận những người này là người nhà.
Về sau này thì còn phải để xem như thế nào.
An ủi mấy đứa nhỏ xong, Cố Vệ Cường đi ra khỏi nhà, đến nhà của anh hai. Nhà bọn họ vừa đãi xong tiệc rượu, hôm trước cho mượn cái bàn, nhân tiện lần này ông muốn lấy lại, còn có...
Sau khi Cố Vệ Cường rời đi, đôi mắt của Cố Đông Đông trông mong nhìn về phía cửa, quay đầu lại hỏi: "Chị, chị nói xem sau này mẹ có còn quay về nữa không?"
Cố An An lắc đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Em muốn mẹ quay về à?"
"Vừa muốn lại vừa không muốn."
"Mẹ luôn thiên vị chị hai, để cho ba vừa làm ba vừa làm mẹ cũng tốt mà, chỉ cần đối xử tốt với chị là được." Tiểu Đậu Đinh gãi đầu đáp. Vấn đề nghiêm túc thế này tất nhiên sẽ làm khó cậu bé, khiến suy nghĩ của cậu rối bời nên câu trả lời cũng có chút lộn xộn. Nhưng mà Cố An An vẫn có thể nghe hiểu được, trong lòng của đứa bé này, chỉ cần ba có thể đối xử tốt với cô, cho bọn họ đủ tình thương của mẹ, thì dù là chuyện gì cậu bé này cũng sẽ đồng ý.
Cố Đông Đông nghiêng đầu, nhìn ba rồi lại nhìn chị gái, tiếng nói giòn giã vang lên: "Ba không được thiên vị, đối xử với chị cũng phải như vậy. Nếu không Đông Đông sẽ rất tức giận." Một đứa bé mới chỉ tám tuổi mà đã che chở cho chị gái, cái gì cũng nhường cho chị gái trước.
Không uổng cho lúc trước Cố An An đã chịu khổ.
Nói thật thì đối với Cố An An lúc trước thật sự chịu thiệt thòi rồi, làn da của Cố An An thật ra không hề đen. Nhưng năm nào cũng phải làm việc, theo lý thuyết thì một nhà nhiều người như vậy, việc làm đồng cũng không đến lượt một đứa nhỏ chỉ mới mười tuổi như cô. Nhưng Cố An An đã biết để ý lo cho gia đình của mình, muốn sống thì phải làm việc mới được.
Từ khi gả cho Cố Vệ Cường cho đến bây giờ, Đường Lan Chi chưa hề đi ra ruộng. Cơ thể Cố Uyển Uyển không tốt thì lại càng không nói tới, Cố Vệ Cường thì hàng năm đều ở bên ngoài chạy xe, cơ hội về nhà rất ít.
Ruộng phần trăm bên ngoài lẫn vựa củi trong nhà, nước trong chum ngoài sân, chủ yếu đều là Cố An tự mình cài cấy, bưng vác.
Chu Ái Cúc mỗi lần nhìn thấy đều đau lòng không để cho Cố An An làm. Đứa nhỏ này lại không nghe mà giành làm, trong ý thức của cô chính là việc này sẽ giúp giảm đi gánh nặng trong nhà.
Còn về ăn uống thì khỏi phải nói, đầu năm nay làm sao có thể được ăn ngon. Có thể ăn no đã là tốt lắm rồi, điều kiện của gia đình ở trong thôn không được coi là tốt lắm, khó khăn lắm mới có một bữa cơm no mà thôi.
Khi Đường Lan Chi nấu cho Cố Uyển Uyển ăn, Cố Đông Đông lâu lâu mới được ăn một chút. Còn Cố An An thì thôi đừng nghĩ tới làm gì. Cũng uổng cho lòng tốt của cô.
Không chỉ có như thế, mỗi lần Chu Ái Cúc len lén đưa trứng hay bánh rán này kia cho Cố An An thì Cố An An cũng đều đem chia cho Cố Uyển Uyển và Cố Đông Đông. Còn phần mình thì cô chỉ cần liếm ngón tay là cũng thấy tốt lắm rồi.
Trong lòng Cố Vệ Cường cảm thấy rất hổ thẹn, nhất là đối với đứa con gái lớn. Trong ba đứa nhỏ, xem ra ông đối xử cũng bình đẳng, nhưng ông không hề biết có những lúc đứa con gái lớn của mình ăn ở rất khổ cực.
Ông một tay ôm con trai, một tay xoa đầu của đứa con gái lớn: "An An, sau này đừng ngốc như vậy nữa, có ba ở đây, ba sẽ là chỗ dựa cho con."
Cố An An gật gật đầu, giọng mũi dày đặc nói: "Dạ, con biết rồi. Ba, Đông Đông, bà nội đều là người một nhà." Đây là lời nói trong lòng của Cố An An, trước mắt hiện tại trong nhà cô chỉ có thể nhận những người này là người nhà.
Về sau này thì còn phải để xem như thế nào.
An ủi mấy đứa nhỏ xong, Cố Vệ Cường đi ra khỏi nhà, đến nhà của anh hai. Nhà bọn họ vừa đãi xong tiệc rượu, hôm trước cho mượn cái bàn, nhân tiện lần này ông muốn lấy lại, còn có...
Sau khi Cố Vệ Cường rời đi, đôi mắt của Cố Đông Đông trông mong nhìn về phía cửa, quay đầu lại hỏi: "Chị, chị nói xem sau này mẹ có còn quay về nữa không?"
Cố An An lắc đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Em muốn mẹ quay về à?"
"Vừa muốn lại vừa không muốn."
"Mẹ luôn thiên vị chị hai, để cho ba vừa làm ba vừa làm mẹ cũng tốt mà, chỉ cần đối xử tốt với chị là được." Tiểu Đậu Đinh gãi đầu đáp. Vấn đề nghiêm túc thế này tất nhiên sẽ làm khó cậu bé, khiến suy nghĩ của cậu rối bời nên câu trả lời cũng có chút lộn xộn. Nhưng mà Cố An An vẫn có thể nghe hiểu được, trong lòng của đứa bé này, chỉ cần ba có thể đối xử tốt với cô, cho bọn họ đủ tình thương của mẹ, thì dù là chuyện gì cậu bé này cũng sẽ đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.