Chương 37: Tính Nợ Cũ 3
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Vương Đại Anh nuốt thức ăn trong miệng xuống một cách qua loa, thét chói tai phủ nhận: "Tôi không có... tôi không có... Là hai đứa bé An An và Đông Đông kia không nghe lời, sáng sớm đã muốn chạy ra ngoài chơi."
"Không có? Chị lau sạch mỡ và vụn bánh rán trên miệng chị đi, rồi hẵng nói không có." Ông đẩy Vương Đại Anh về phía bàn bếp, nói là bàn bếp nhưng thực ra chỉ là một tảng đá phẳng, người Vương Đại Anh bị đập vào tảng đá, kêu lên một tiếng "cốp" vang dội.
Tiếng động kia khiến Cố Thư, Cố Đan và Cố Song ở ngoài phòng bị dọa nhảy dựng lên.
Đầu óc Cố Thư xoay chuyển linh hoạt, vội vàng bảo Cố Song đi gọi người lớn về, Cố Song khóc lóc chạy ra ngoài.
Cố Đan ôm chặt lấy thắt lưng Cố Vệ Cường, không cho ông tiếp tục ra tay.
Cố Vệ Cường nhìn mấy đứa cháu nhỏ của mình, ông cười lạnh: "Bây giờ lại đến quản chú mày? Lúc thấy mẹ chúng mày bắt nạt em trai em gái, sao không thấy đứa nào hé răng?"
Cố Đan xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng vẫn không buông tay ra. Cậu ta giải thích: "Chú tư à, mẹ con không phải cố ý đâu, chú tha cho bà ấy lần này đi."
Vương Đại Anh vội vàng tiếp lời: "Đúng đúng đúng, tôi không cố ý đâu, Cố Vệ Cường, chú xem đi, làm gì có nhà ai em chồng lao vào đánh chị dâu đâu, chú nhất định sẽ bị thiên lôi đánh."
Vương Đại Anh không nói còn tốt, bà ta vừa nói...
Không khác gì chọc trúng thuốc nổ.
Cố Vệ Cường tức đến lông mao dựng ngược lên, ông siết chặt nắm đấm khiến nó kêu lên từng tiếng "răng rắc", lắc người thoát khỏi Cố Đan, lao về phía Vương Đại Anh: "Tôi bị thiên lôi đánh? Vậy Vương Đại Anh chị lúc hành hạ con tôi, sao không nghĩ cũng có một ngày bị thiên lôi đánh?"
"Hả? Chị nói đi!" Cố Vệ Cường đấm thẳng một quyền vào mắt Vương Đại Anh, cũng may bà ta nghiêng người nên ông đấm trật, không đấm vào chỗ hiểm. Trong một giây đó, Vương Đại Anh thật sự nhìn thấy sát ý trong mắt em chồng.
Không thể không thừa nhận, bà ta cảm thấy sợ Cố Vệ Cường.
"Chú tư, chú làm gì thế?" Cố Vệ Phú chạy nhanh đến nỗi mất một chiếc giày, ông ấy bỏ chiếc mũ phớt trên đầu xuống, ném về phía Cố Vệ Cường.
Nhưng mà cái mũ rất nhẹ, nên vẫn chưa đụng trúng người Cố Vệ Cường thì đã rơi xuống mặt đất.
Cố Vệ Cường thu nắm đấm lại, ông xoay người nhìn thẳng vào Cố Vệ Phú, tất nhiên vẻ mặt trốn tránh của Cố Thư đứng ngay sau Cố Vệ Phú cũng không thoát khỏi tầm mắt ông.
Ông hừ lạnh một tiếng: "Tôi làm gì? Trên đường về nhà anh không nghe thấy ư? Anh chỉ cho phép người đàn bà của Cố Vệ Phú anh bắt nạt con trai con gái tôi, còn không cho phép người làm ba như tôi trút giận cho bọn nhỏ?"
Dù sao cũng là phía mình đuối lý, Cố Vệ Phú cũng chỉ rống lên được một lát đó thôi. Bây giờ ông ấy đã tỉnh táo lại, em bốn là gà mái đẻ trứng vàng của nhà họ Cố, không thể đắc tội được.
Giọng điệu ông ấy hòa hoãn vài phần: "Người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ đó là chuyện thường tình, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi thôi, đừng để người ngoài họ thấy họ lại chê cười cho."
"Người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ? Được lắm! Vương Đại Anh đã làm được chuyện không cho con trai con gái của tôi ăn cơm, còn bản thân chị ta lại lén ở phòng bếp nhóm bếp ăn vụng, lại dám ghét bỏ con gái tôi ăn không uống không. Tất nhiên tôi cũng có lý do để ghét bỏ tên phế vật như Cố Thư, thành tích học tập không tốt, bị đúp còn không nói, chỉ có thể nhờ người trong nhà bỏ tiền lén lút học thêm với giáo viên." Chị làm tổn thương con gái của tôi, vậy tôi chửi bới con chị.
Vương Đại Anh nuốt thức ăn trong miệng xuống một cách qua loa, thét chói tai phủ nhận: "Tôi không có... tôi không có... Là hai đứa bé An An và Đông Đông kia không nghe lời, sáng sớm đã muốn chạy ra ngoài chơi."
"Không có? Chị lau sạch mỡ và vụn bánh rán trên miệng chị đi, rồi hẵng nói không có." Ông đẩy Vương Đại Anh về phía bàn bếp, nói là bàn bếp nhưng thực ra chỉ là một tảng đá phẳng, người Vương Đại Anh bị đập vào tảng đá, kêu lên một tiếng "cốp" vang dội.
Tiếng động kia khiến Cố Thư, Cố Đan và Cố Song ở ngoài phòng bị dọa nhảy dựng lên.
Đầu óc Cố Thư xoay chuyển linh hoạt, vội vàng bảo Cố Song đi gọi người lớn về, Cố Song khóc lóc chạy ra ngoài.
Cố Đan ôm chặt lấy thắt lưng Cố Vệ Cường, không cho ông tiếp tục ra tay.
Cố Vệ Cường nhìn mấy đứa cháu nhỏ của mình, ông cười lạnh: "Bây giờ lại đến quản chú mày? Lúc thấy mẹ chúng mày bắt nạt em trai em gái, sao không thấy đứa nào hé răng?"
Cố Đan xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng vẫn không buông tay ra. Cậu ta giải thích: "Chú tư à, mẹ con không phải cố ý đâu, chú tha cho bà ấy lần này đi."
Vương Đại Anh vội vàng tiếp lời: "Đúng đúng đúng, tôi không cố ý đâu, Cố Vệ Cường, chú xem đi, làm gì có nhà ai em chồng lao vào đánh chị dâu đâu, chú nhất định sẽ bị thiên lôi đánh."
Vương Đại Anh không nói còn tốt, bà ta vừa nói...
Không khác gì chọc trúng thuốc nổ.
Cố Vệ Cường tức đến lông mao dựng ngược lên, ông siết chặt nắm đấm khiến nó kêu lên từng tiếng "răng rắc", lắc người thoát khỏi Cố Đan, lao về phía Vương Đại Anh: "Tôi bị thiên lôi đánh? Vậy Vương Đại Anh chị lúc hành hạ con tôi, sao không nghĩ cũng có một ngày bị thiên lôi đánh?"
"Hả? Chị nói đi!" Cố Vệ Cường đấm thẳng một quyền vào mắt Vương Đại Anh, cũng may bà ta nghiêng người nên ông đấm trật, không đấm vào chỗ hiểm. Trong một giây đó, Vương Đại Anh thật sự nhìn thấy sát ý trong mắt em chồng.
Không thể không thừa nhận, bà ta cảm thấy sợ Cố Vệ Cường.
"Chú tư, chú làm gì thế?" Cố Vệ Phú chạy nhanh đến nỗi mất một chiếc giày, ông ấy bỏ chiếc mũ phớt trên đầu xuống, ném về phía Cố Vệ Cường.
Nhưng mà cái mũ rất nhẹ, nên vẫn chưa đụng trúng người Cố Vệ Cường thì đã rơi xuống mặt đất.
Cố Vệ Cường thu nắm đấm lại, ông xoay người nhìn thẳng vào Cố Vệ Phú, tất nhiên vẻ mặt trốn tránh của Cố Thư đứng ngay sau Cố Vệ Phú cũng không thoát khỏi tầm mắt ông.
Ông hừ lạnh một tiếng: "Tôi làm gì? Trên đường về nhà anh không nghe thấy ư? Anh chỉ cho phép người đàn bà của Cố Vệ Phú anh bắt nạt con trai con gái tôi, còn không cho phép người làm ba như tôi trút giận cho bọn nhỏ?"
Dù sao cũng là phía mình đuối lý, Cố Vệ Phú cũng chỉ rống lên được một lát đó thôi. Bây giờ ông ấy đã tỉnh táo lại, em bốn là gà mái đẻ trứng vàng của nhà họ Cố, không thể đắc tội được.
Giọng điệu ông ấy hòa hoãn vài phần: "Người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ đó là chuyện thường tình, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi thôi, đừng để người ngoài họ thấy họ lại chê cười cho."
"Người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ? Được lắm! Vương Đại Anh đã làm được chuyện không cho con trai con gái của tôi ăn cơm, còn bản thân chị ta lại lén ở phòng bếp nhóm bếp ăn vụng, lại dám ghét bỏ con gái tôi ăn không uống không. Tất nhiên tôi cũng có lý do để ghét bỏ tên phế vật như Cố Thư, thành tích học tập không tốt, bị đúp còn không nói, chỉ có thể nhờ người trong nhà bỏ tiền lén lút học thêm với giáo viên." Chị làm tổn thương con gái của tôi, vậy tôi chửi bới con chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.