Thập Niên 70: Kiều Kiều Nữ

Chương 38: Tính Nợ Cũ 4

Tử Y

18/06/2023

Edit by Triệu Viu

Trong lòng Cố Vệ Cường, ăn miếng trả miếng, cho dù lần trước Cố Vệ Phú lén cấp chứng minh cho Đường Chỉ Lan vào thành phố, ông cũng không tức giận đến mức này.

Con cái chính là cái vảy ngược trên người Cố Vệ Cường. Ông ở bên ngoài bôn ba vất vả, chỉ vì hy vọng để con cái có thể tốt lên mỗi ngày chứ không phải để ông cố gắng vì người nhà, mà người nhà lại đối xử với con ông như thế.

Cố Thư bị gọi là phế vật ngẩng phắt đầu lên, nhìn chú tư nhà mình với ánh mắt không thể tin được, ở chỗ sâu trong đôi mắt kia, còn cất giấu một tia oán độc.

Mặt mũi cũng đã xé rách rồi, Cố Vệ Cường cũng không kiêng nể gì mà lột sạch lớp che chắn cuối cùng: "Cố Thư, một tháng ở thị trấn mày tiêu hết mười tám tệ, bây giờ mày nói thật đi, mười tám tệ đó thật sự dùng hết cho việc học bù ư?" Người xung quanh nghe thế thì kinh ngạc, phải biết rằng ở nông thôn này, một sức lao động nhiều nhất chỉ kiếm được bảy tám tệ một tháng, đây cũng là thu nhập đỉnh lắm rồi.

Không ngờ rằng, cháu trai lớn của nhà họ Cố ở thị trấn lại tiêu nhiều tiền như thế. Đi học cái gì chứ, đây nào có phải đọc sách đâu, là đọc vàng thì có.

Mặt mũi Cố Thư lúc trắng lúc xanh, không thể thừa nhận được, chết cũng không được thừa nhận: "Chú tư, cháu không có."

Cố Vệ Cường nhìn chằm chằm vào mắt Cố Thư, trong lòng ông thật ra cực kỳ xem thường trình độ không biết xấu hổ của cháu trai lớn. Sau một lúc lâu, ông quay sang nhìn Vương Đại Anh vẫn nằm trên mặt đất, cực kỳ có khí phách nói: "Đứa con lớn nhất của anh hai - Cố Thư, không tính tiểu học, chỉ tính từ cấp hai trở lên vẫn luôn học ở thị trấn. Sinh hoạt phí cấp hai một tháng mười tệ, tính cả học phí lẫn tiền sách bút, một năm ít nhất hai trăm tệ, tôi cung cấp cho nó ba năm."



"Từ sau khi lên cấp ba, sinh hoạt phí tăng lên, hơn nữa phí học thêm, học phí, sách vở bút mực, hay tiền mời bạn học ăn cơm linh tinh gì đó, một năm rưỡi nó ở thị trấn, tôi tiêu tốn cho nó hơn bảy trăm tệ. Hơn nữa chưa tính đến quỹ chung trong nhà, lúc nhà chúng ta thay ngói cả năm gian nhà, cũng là tôi bỏ ra nhiều tiền nhất. Vương Đại Anh, chị nói cho tôi nghe, tôi bỏ ra cho các người nhiều tiền như thế, vậy mà con trai con gái tôi ngay cả một bát cơm nóng cũng không được ăn? Các vị chú bác ở đây đến phân xử xem, số tiền tôi bỏ ra bấy lâu nay, cuối cùng thì đáng hay là không đáng?"

"Không đáng, chẳng hề đáng chút nào."

"Cháu ngoại trai à, nếu cháu đưa hơn một nghìn tệ cho bác, bác đảm bảo cho An An và Đông Đông mỗi bữa đều có thịt ăn cũng không có vấn đề gì." Người nói là một ông cụ nhà họ Cố trong thôn, là họ hàng khác chi, cũng được xem như ông của Cố Vệ Cường.

Tất cả mọi người đều nhìn Cố Thư, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ, trên chân là dày da trâu mới nhất, tóc vuốt keo, nhìn kỹ chút nữa, nếu nói anh ta là người thành phố chắc chắn cũng có người tin. Quần áo như này, sao có thể là người nông thôn được.

Ánh mắt của mọi người xung quanh như muốn lột da rút gân Cố Thư, anh ta chỉ tiếc không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Trong lúc nhất thời, anh ta có chút oán hận mẹ mình, nếu không phải tại mẹ anh ta làm sai, thì sao chú tư có thể vạch trần khuyết điểm của anh ta, sao anh ta lại phải chịu đựng ánh mắt săm soi của nhiều người như thế.

Cố Vệ Cường lại không có ý định dễ dàng bỏ qua cho Vương Đại Anh và cháu trai như thế: "Chị dâu tốt, cháu trai ngoan của tôi, tiền này, các người tính khi nào thì trả cho tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Kiều Kiều Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook