Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 24:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Thị Tử khẽ nhếch mép rồi cẩn thận đi về phía cái bẫy mình đã đặt trước đó.
Khu rừng núi nơi họ ở rất sâu nên thú hoang rất nhiều, bọn chúng đều rất tinh ranh, ngoài những thợ săn lão luyện thì rất khó để bắt được, còn về những con hổ lớn, gấu ngựa ở sâu trong núi thì càng khiến người ta không dám bén mảng.
Thị Tử lại đặc biệt thích đến những nơi này.
Hôm nay cô bé đến chính là khu vực mới phát hiện được mấy ngày gần đây, ít dấu chân người, dấu vết của gà rừng, thỏ rừng cũng rất nhiều, ngay cả quả mơ hôm qua cũng là tìm được ở đây.
“Suỵt, ngoan ngoãn ngồi im.”
Thị Tử đặt đứa nhỏ lên tảng đá bên cạnh, ra hiệu cho bé. Sau đó cô bé lặng lẽ xắn tay áo rón rén đi về phía đó. Đào Đào ngồi trên tảng đá, hai tay bịt chặt miệng, hồi hộp nín thở nhìn chằm chằm vào Thị Tử đang cúi người nhấc tảng đá lên.
Nhìn cô bé từng chút một đến gần, rồi ném hòn đá trong tay.
“Bịch!”
Một con gà rừng màu vàng xám nặng khoảng hai cân ngã gục xuống đất.
Thị Tử bước tới xem xét, vô cùng vui mừng.
Tiểu Đào Đào cũng rất vui, lắc lắc cái đầu nhỏ, vỗ tay.
Bỗng nhiên, cô bé đối diện với một đôi mắt vàng to tướng.
“…”
Vỗ, không vỗ được nữa rồi.
Tiểu Đào Đào ngay lập tức cứng đờ như con cương thi nhỏ bất động, nước mắt trào ra nhìn con rắn màu nâu to hơn cả đùi mình, đang thè lưỡi rắn bò về phía này.
Một lúc sau…
“Chị, chị ơi.” Giọng nói như tơ nhện, ánh mắt sợ hãi.
Thị Tử quay đầu lại, suýt chút nữa bị dọa cho bay mất hồn phách mà ném con gà rừng xuống đất, chạy hai bước tới túm lấy cổ áo đứa nhỏ rồi bế thốc lên chạy sang một bên.
“Ư… A…”
Tiểu Đào Đào cứng đờ một lúc lâu, đến khi an toàn, bé lập tức khóc ré lên.
“Ăn, con rắn lớn ăn thịt người…”
“Ăn, ăn Đào Đào…”
…
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, chẳng mấy chốc bé đã biến thành mặt mèo.
Thị Tử vội vàng bế bé lên dỗ dành.
“Không sao, không sao, nó không ăn Đào Đào, đây không phải rắn ăn thịt người, Tiểu Đào Đào đừng sợ, Tiểu Đào Đào là dũng cảm nhất…”
Haizzz, Thị Tử dỗ dành nửa ngày nhưng Tiểu Đào Đào vẫn nức nở khóc, vừa khóc vừa lẩm bẩm.
“Ăn, ăn thịt người.”
“Ăn Đào Đào.”
“Đào Đào không ăn được đâu…”
…
Thị Tử nhìn mà đau lòng nhưng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà lo con gà rừng kia nữa, cô bé định bụng bế đứa nhỏ xuống núi đi về nhà.
Ai ngờ đã đi đường vòng một đoạn rồi mà trên đường xuống núi vẫn gặp con rắn lớn đó, nó đang thong thả thè lưỡi, cuộn tròn một con dê núi choai choai không biết từ đâu ra, chắn ngay trước mặt họ.
“Ưm… Ưm…” Tiểu Đào Đào vừa mới nín khóc được một chút lại khóc tiếp, miệng kêu lên.
“Ăn, rắn rắn ăn…”
Thị Tử dừng bước, nhìn Tiểu Đào Đào trong lòng đang nức nở, rõ ràng là lỡ lời.
“Không ăn Đào Đào, Đào Đào không thể ăn.”
Tiểu Đào Đào sợ hãi vô cùng, mọi người trong đại đội đều nói trong núi có rất nhiều thú dữ như gấu, rắn lớn, bọn nó chỉ cần một miếng là nuốt chửng Tiểu Đào Đào.
Bé, Bé còn nhỏ mà.
Hu hu, Tiểu Đào Đào không muốn trở thành Đào Đào chết đâu.
Tiểu Đào Đào đang nức nở thì đột nhiên im bặt, nhìn thấy khoảng cách giữa mình và con rắn lớn ngày càng gần.
Σ(⊙▽⊙"a
Aaaaaaaaaa, Tiểu Đào Đào lập tức nhắm chặt mắt, hàng mi run lên bần bật, đầy vẻ sợ hãi.
“Bịch.”
“Bịch.”
…
Tiếng đánh vang lên không ngừng, Tiểu Đào Đào cảm thấy mình được đổi sang một thế khác, được Thị Tử ôm chặt trong lòng, lúc này mới dám từ từ mở mắt ra.
Bé không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng tim Thị Tử đập như sấm rền.
“Bịch, bịch…”
Khu rừng núi nơi họ ở rất sâu nên thú hoang rất nhiều, bọn chúng đều rất tinh ranh, ngoài những thợ săn lão luyện thì rất khó để bắt được, còn về những con hổ lớn, gấu ngựa ở sâu trong núi thì càng khiến người ta không dám bén mảng.
Thị Tử lại đặc biệt thích đến những nơi này.
Hôm nay cô bé đến chính là khu vực mới phát hiện được mấy ngày gần đây, ít dấu chân người, dấu vết của gà rừng, thỏ rừng cũng rất nhiều, ngay cả quả mơ hôm qua cũng là tìm được ở đây.
“Suỵt, ngoan ngoãn ngồi im.”
Thị Tử đặt đứa nhỏ lên tảng đá bên cạnh, ra hiệu cho bé. Sau đó cô bé lặng lẽ xắn tay áo rón rén đi về phía đó. Đào Đào ngồi trên tảng đá, hai tay bịt chặt miệng, hồi hộp nín thở nhìn chằm chằm vào Thị Tử đang cúi người nhấc tảng đá lên.
Nhìn cô bé từng chút một đến gần, rồi ném hòn đá trong tay.
“Bịch!”
Một con gà rừng màu vàng xám nặng khoảng hai cân ngã gục xuống đất.
Thị Tử bước tới xem xét, vô cùng vui mừng.
Tiểu Đào Đào cũng rất vui, lắc lắc cái đầu nhỏ, vỗ tay.
Bỗng nhiên, cô bé đối diện với một đôi mắt vàng to tướng.
“…”
Vỗ, không vỗ được nữa rồi.
Tiểu Đào Đào ngay lập tức cứng đờ như con cương thi nhỏ bất động, nước mắt trào ra nhìn con rắn màu nâu to hơn cả đùi mình, đang thè lưỡi rắn bò về phía này.
Một lúc sau…
“Chị, chị ơi.” Giọng nói như tơ nhện, ánh mắt sợ hãi.
Thị Tử quay đầu lại, suýt chút nữa bị dọa cho bay mất hồn phách mà ném con gà rừng xuống đất, chạy hai bước tới túm lấy cổ áo đứa nhỏ rồi bế thốc lên chạy sang một bên.
“Ư… A…”
Tiểu Đào Đào cứng đờ một lúc lâu, đến khi an toàn, bé lập tức khóc ré lên.
“Ăn, con rắn lớn ăn thịt người…”
“Ăn, ăn Đào Đào…”
…
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, chẳng mấy chốc bé đã biến thành mặt mèo.
Thị Tử vội vàng bế bé lên dỗ dành.
“Không sao, không sao, nó không ăn Đào Đào, đây không phải rắn ăn thịt người, Tiểu Đào Đào đừng sợ, Tiểu Đào Đào là dũng cảm nhất…”
Haizzz, Thị Tử dỗ dành nửa ngày nhưng Tiểu Đào Đào vẫn nức nở khóc, vừa khóc vừa lẩm bẩm.
“Ăn, ăn thịt người.”
“Ăn Đào Đào.”
“Đào Đào không ăn được đâu…”
…
Thị Tử nhìn mà đau lòng nhưng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà lo con gà rừng kia nữa, cô bé định bụng bế đứa nhỏ xuống núi đi về nhà.
Ai ngờ đã đi đường vòng một đoạn rồi mà trên đường xuống núi vẫn gặp con rắn lớn đó, nó đang thong thả thè lưỡi, cuộn tròn một con dê núi choai choai không biết từ đâu ra, chắn ngay trước mặt họ.
“Ưm… Ưm…” Tiểu Đào Đào vừa mới nín khóc được một chút lại khóc tiếp, miệng kêu lên.
“Ăn, rắn rắn ăn…”
Thị Tử dừng bước, nhìn Tiểu Đào Đào trong lòng đang nức nở, rõ ràng là lỡ lời.
“Không ăn Đào Đào, Đào Đào không thể ăn.”
Tiểu Đào Đào sợ hãi vô cùng, mọi người trong đại đội đều nói trong núi có rất nhiều thú dữ như gấu, rắn lớn, bọn nó chỉ cần một miếng là nuốt chửng Tiểu Đào Đào.
Bé, Bé còn nhỏ mà.
Hu hu, Tiểu Đào Đào không muốn trở thành Đào Đào chết đâu.
Tiểu Đào Đào đang nức nở thì đột nhiên im bặt, nhìn thấy khoảng cách giữa mình và con rắn lớn ngày càng gần.
Σ(⊙▽⊙"a
Aaaaaaaaaa, Tiểu Đào Đào lập tức nhắm chặt mắt, hàng mi run lên bần bật, đầy vẻ sợ hãi.
“Bịch.”
“Bịch.”
…
Tiếng đánh vang lên không ngừng, Tiểu Đào Đào cảm thấy mình được đổi sang một thế khác, được Thị Tử ôm chặt trong lòng, lúc này mới dám từ từ mở mắt ra.
Bé không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng tim Thị Tử đập như sấm rền.
“Bịch, bịch…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.