Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà

Chương 25:

Trí Xỉ Bất Thị Bệnh

16/06/2024

Cùng lúc đó, tiếng tim đập như hòa vào tiếng đánh bên ngoài, Tiểu Đào Đào dần dần bình tĩnh lại, lại không nhịn được mà có chút tò mò. Bé không ngừng giãy người muốn quay đầu lại xem.

“Chị, chị ơi?” Tiểu Đào Đào nhỏ giọng gọi.

“Ừm.”

Thị Tử một tay ôm chặt Tiểu Đào Đào đang không yên phận, tay kia cầm một cây gậy to hơn cả cánh tay cô bé, trên gậy dính vài vệt máu.

Còn trước mặt họ, con rắn lớn lúc nãy còn đang thè lưỡi đã nằm gục trên đất, ngay cả con dê núi bị nó quấn chặt trên người cũng nằm im bất động, xem ra đều đã chết.

Vài giọt máu rắn bắn lên mặt Thị Tử, cô bé đưa tay áo lên lau, vẻ mặt lạnh lùng trên mặt giãn ra, thay vào đó là vẻ kinh ngạc, nhịp tim dồn dập cho thấy cô bé đang rất căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên cô bé đối mặt với con mồi lớn như vậy.

Tuy nhiên, nhìn con rắn lớn và con dê núi trước mặt, cô bé không khỏi nở nụ cười.

“Đào Đào đừng sợ, chị đã đánh chết con rắn lớn rồi.”

Nhìn con rắn lớn đã chết không thể chết thêm được nữa, Tiểu Đào Đào trợn tròn mắt, đôi mắt to tròn đỏ hoe nhìn chằm chằm con rắn, miệng há hốc.

“Không, không động đậy nữa?”

“Ừ, nó chết rồi.”

Thị Tử đặt cô bé xuống, sau đó nhét cây gậy vào tay Tiểu Đào Đào.

“Đào Đào đừng sợ, lại đây, đánh nó, ai bảo nó dọa em.”



“A?”

Tiểu Đào Đào phải dùng cả hai tay mới có thể ôm được cây gậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hoang mang, sau đó có chút sợ hãi, lắp bắp hỏi.

“Đánh, đánh rắn rắn?”

Thị Tử gật đầu, nhìn Tiểu Đào Đào bị dọa sợ, càng thêm kiên định.

“Em, em chỉ là Đào, Đào Đào…” Tiểu Đào Đào bất động, ngơ ngác.

Bé vẫn chỉ là một Tiểu Đào Đào mà thôi, làm sao có thể đánh rắn lớn được.

“Em có thể làm được.” Thị Tử tiếp tục cổ vũ.

Cuối cùng, Tiểu Đào Đào run rẩy từng bước nhỏ, run rẩy giơ cây gậy lên với sự giúp đỡ của Thị Tử.

“Bốp.” Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên.

Mắt Tiểu Đào Đào sáng lên, lập tức vui mừng, ném cây gậy xuống rồi chạy đến ôm lấy chân Thị Tử.

“Đào Đào đánh rắn lớn rồi!”

“Giỏi lắm.” Thị Tử bế cô bé lên, thấy cô bé cuối cùng cũng đã hồn vía về với cơ thể, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

*

“Cái, cái này là gì vậy?”

Lúc Võ Mạn Châu và mọi người nhìn thấy nhiều thứ như vậy, ai nấy đều ngớ người.



“Nhiều, nhiều thịt quá.” Tống Hành không nhịn được đưa tay sờ khóe miệng, nước miếng sắp chảy ra rồi.

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi.” Võ Mạn Châu vỗ một cái vào người anh, lo lắng nhìn Thị Tử.

“Mọi người không sao chứ?”

“Tiểu Đào Đào bị dọa sợ không nhẹ đâu.”

Thị Tử có chút áy náy, “Đứa nhỏ này mỗi lần ra ngoài đều gặp chuyện, con biết thế này đã để nó ở nhà rồi.”

Võ Mạn Châu có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.

Cả nhà già trẻ lớn bé chen chúc trong căn nhà kho chật chội, trên mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ bất đắc dĩ.

Đứa nhỏ này mỗi lần ra ngoài đều gặp đủ loại vấn đề, nhưng mà để người khác ở nhà trông thì lại càng không thể, chẳng nói đến việc trong nhà còn phải kiếm công điểm, mà cho dù có nói với đội trưởng, ông ta cũng sẽ không đồng ý.

Để trẻ con trông nhau, cho dù là ở nhà cũng sẽ xảy ra chuyện.

Thật là vấn đề nan giải mà.

“Hay là, có ai đó đáng tin cậy, không thích leo núi xuống sông, không thích đánh nhau mà có thể trông người không?” Khúc Tiểu Oản cũng lo lắng.

Con gái cưng của nhà cô từ nhỏ đã không may mắn, bọn họ cũng lo lắng lắm.

Dắt bé theo ra ruộng, muỗi mòng, thằn lằn, rắn nhỏ cũng không ít.

Nhà họ Khúc rơi vào trầm tư, với điều kiện này, nhà có nhiều người như vậy nhưng chẳng có ai đáp ứng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook