Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 27:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Võ Mạn Châu, Khúc Tiểu Oản và mấy người khác không nhịn được hít hà một hơi, thầm nghĩ cô giáo Tuyên đúng là có tiền.
Cô giáo Tuyên cũng không ngại, với tình hình của cô ấy bây giờ, cho dù có nói là không có tiền thì cũng chẳng ai tin.
Thêm nữa là sau một năm qua, cô ấy rất tin tưởng vào phẩm chất của nhà họ Khúc, cũng không ngại phô trương sự giàu có.
Muốn ăn ngon thì không thể chỉ dựa vào bản thân mình được.
“Cô nói vậy thì tôi hiểu rồi, sáng mai dậy sớm một chút, chúng tôi mang sang cho nhà cô.”
Võ Mạn Châu và cô giáo Tuyên nhanh chóng bàn bạc xong.
Lúc gần đi, cô giáo Tuyên do dự một chút, vẫn nhỏ giọng nói với Võ Mạn Châu.
“Thím, sắp tới đổi đội ủy rồi, mọi người chú ý chuẩn bị một chút.”
*
"Xì xì~"
Trong một khu rừng trống trải, một con rắn khổng lồ to lớn như một con rồng đang uốn lượn, lưỡi nó liên tục thè ra thụt vào, ép đổ từng gốc cây rồi bò tới.
Bầu trời trong nháy mắt chuyển biến, từ ban ngày thành đêm tối, kèm theo sấm chớp rền vang khiến người ta hoa cả mắt. Cũng trong khoảnh khắc ấy, con rắn khổng lồ đã đến trước mặt, há to miệng...
"A!"
"Đừng ăn Đào Đào mà, hu hu..."
Trên giường, một cô bé trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt nhỏ nhắn thoáng chút tái nhợt, như vừa trải qua cơn ác mộng, đôi mắt bỗng chốc mở to, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Tiểu Đào Đào ngây người nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, không có rắn khổng lồ, cũng không có sấm chớp.
"Ư... Oa!" Một giây sau, Tiểu Đào Đào òa khóc.
"Cạch!" Cánh cửa bật mở, một đám người chạy vào. Thấy bé đang khóc nức nở, họ vội vàng lại gần dỗ dành.
Tống Hành nhanh chóng ôm lấy bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé, dịu dàng dỗ: "Không sao rồi, không sao rồi, có cha đây."
"Quái vật đều bị đánh đuổi hết rồi, không ai có thể làm hại Tiểu Đào Đào của chúng ta đâu."
“Tiểu Đào rất kiên cường mà..."
...
Được mọi người an ủi, Tiểu Đào Đào cũng nín khóc, thút thít lau nước mắt, gương mặt vẫn còn đầy tủi thân và sợ hãi.
“Rắn, rắn lớn... muốn ăn Đào Đào."
"Không thể nào, Đào Đào đang nằm mơ thôi, không ai có thể làm hại Tiểu Đào Đào nhà chúng ta được." Tống Hành vừa nói vừa bế bé lên, tung lên cao rồi lại đỡ lấy.
"A!" Tiểu Đào Đào kêu lên, nhưng trên mặt lại không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút thích thú.
"Bay, bay cao nào!"
"Nào, bay thêm lần nữa." Nói rồi, Tống Hành lại dùng sức tung bé lên cao.
Bên cạnh, Võ Mạn Châu, Khúc Tiểu Oản cùng mấy người khác đều có mặt. Tiểu Đào Đào rơi xuống loạng choạng, Võ Mạn Châu đã nhanh tay đỡ lấy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đứa bé này đúng là bảo bối dễ vỡ mà.
Sau một hồi dỗ dành, Tiểu Đào Đào cũng quên béng mất chuyện ác mộng, vui vẻ để Tống Hành dắt đi rửa mặt.
Còn tại sao lại là Tống Hành?
Bởi vì trong số những người nhà họ Khúc dậy sớm xử lý dê rừng và rắn, chỉ có Tống Hành - người thường ngày lười biếng là vẫn giữ được quần áo sạch sẽ trong lúc bận rộn.
Võ Mạn Châu liếc nhìn bộ quần áo dính đầy máu và mỡ của Khúc Tiểu Oản, rồi đảo mắt tiếp tục dẫn mọi người đi làm việc.
Xử lý dê rừng không phải chuyện đơn giản, lột da, thui lông, quan trọng nhất là phần nội tạng, không thể nào vứt bỏ được, lòng mề là món ngon, chỉ là xử lý hơi mất công.
May mà người nhà họ Khúc đông, người đun nước, người rửa, thay phiên nhau làm việc, cuối cùng cũng xử lý xong mọi thứ trước lúc trời sáng.
-
Hình như có gì đó không đúng.
Khúc Đào Đào ngồi trên ghế đẩu, mím chặt môi, gương mặt bầu bĩnh tràn đầy suy tư, như đang nghiền ngẫm vấn đề hóc búa nào đó, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Cô giáo Tuyên cũng không ngại, với tình hình của cô ấy bây giờ, cho dù có nói là không có tiền thì cũng chẳng ai tin.
Thêm nữa là sau một năm qua, cô ấy rất tin tưởng vào phẩm chất của nhà họ Khúc, cũng không ngại phô trương sự giàu có.
Muốn ăn ngon thì không thể chỉ dựa vào bản thân mình được.
“Cô nói vậy thì tôi hiểu rồi, sáng mai dậy sớm một chút, chúng tôi mang sang cho nhà cô.”
Võ Mạn Châu và cô giáo Tuyên nhanh chóng bàn bạc xong.
Lúc gần đi, cô giáo Tuyên do dự một chút, vẫn nhỏ giọng nói với Võ Mạn Châu.
“Thím, sắp tới đổi đội ủy rồi, mọi người chú ý chuẩn bị một chút.”
*
"Xì xì~"
Trong một khu rừng trống trải, một con rắn khổng lồ to lớn như một con rồng đang uốn lượn, lưỡi nó liên tục thè ra thụt vào, ép đổ từng gốc cây rồi bò tới.
Bầu trời trong nháy mắt chuyển biến, từ ban ngày thành đêm tối, kèm theo sấm chớp rền vang khiến người ta hoa cả mắt. Cũng trong khoảnh khắc ấy, con rắn khổng lồ đã đến trước mặt, há to miệng...
"A!"
"Đừng ăn Đào Đào mà, hu hu..."
Trên giường, một cô bé trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt nhỏ nhắn thoáng chút tái nhợt, như vừa trải qua cơn ác mộng, đôi mắt bỗng chốc mở to, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Tiểu Đào Đào ngây người nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, không có rắn khổng lồ, cũng không có sấm chớp.
"Ư... Oa!" Một giây sau, Tiểu Đào Đào òa khóc.
"Cạch!" Cánh cửa bật mở, một đám người chạy vào. Thấy bé đang khóc nức nở, họ vội vàng lại gần dỗ dành.
Tống Hành nhanh chóng ôm lấy bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé, dịu dàng dỗ: "Không sao rồi, không sao rồi, có cha đây."
"Quái vật đều bị đánh đuổi hết rồi, không ai có thể làm hại Tiểu Đào Đào của chúng ta đâu."
“Tiểu Đào rất kiên cường mà..."
...
Được mọi người an ủi, Tiểu Đào Đào cũng nín khóc, thút thít lau nước mắt, gương mặt vẫn còn đầy tủi thân và sợ hãi.
“Rắn, rắn lớn... muốn ăn Đào Đào."
"Không thể nào, Đào Đào đang nằm mơ thôi, không ai có thể làm hại Tiểu Đào Đào nhà chúng ta được." Tống Hành vừa nói vừa bế bé lên, tung lên cao rồi lại đỡ lấy.
"A!" Tiểu Đào Đào kêu lên, nhưng trên mặt lại không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút thích thú.
"Bay, bay cao nào!"
"Nào, bay thêm lần nữa." Nói rồi, Tống Hành lại dùng sức tung bé lên cao.
Bên cạnh, Võ Mạn Châu, Khúc Tiểu Oản cùng mấy người khác đều có mặt. Tiểu Đào Đào rơi xuống loạng choạng, Võ Mạn Châu đã nhanh tay đỡ lấy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đứa bé này đúng là bảo bối dễ vỡ mà.
Sau một hồi dỗ dành, Tiểu Đào Đào cũng quên béng mất chuyện ác mộng, vui vẻ để Tống Hành dắt đi rửa mặt.
Còn tại sao lại là Tống Hành?
Bởi vì trong số những người nhà họ Khúc dậy sớm xử lý dê rừng và rắn, chỉ có Tống Hành - người thường ngày lười biếng là vẫn giữ được quần áo sạch sẽ trong lúc bận rộn.
Võ Mạn Châu liếc nhìn bộ quần áo dính đầy máu và mỡ của Khúc Tiểu Oản, rồi đảo mắt tiếp tục dẫn mọi người đi làm việc.
Xử lý dê rừng không phải chuyện đơn giản, lột da, thui lông, quan trọng nhất là phần nội tạng, không thể nào vứt bỏ được, lòng mề là món ngon, chỉ là xử lý hơi mất công.
May mà người nhà họ Khúc đông, người đun nước, người rửa, thay phiên nhau làm việc, cuối cùng cũng xử lý xong mọi thứ trước lúc trời sáng.
-
Hình như có gì đó không đúng.
Khúc Đào Đào ngồi trên ghế đẩu, mím chặt môi, gương mặt bầu bĩnh tràn đầy suy tư, như đang nghiền ngẫm vấn đề hóc búa nào đó, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.