Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 26:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
“Bà nội Võ, Đào Đào…”
Lúc này, từ ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo và trầm ổn của một cậu thiếu niên.
Mắt mọi người nhà họ Khúc đều sáng lên, chẳng phải là có một người thích hợp sao?
???
Lận Thanh Hòa vừa bước vào sân đã đối diện với ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi của cả nhà họ Khúc, cậu không khỏi khựng lại.
“Khụ, A Hòa, có chuyện gì vậy?”
Vẫn là Võ Mạn Châu trừng mắt nhìn mọi người, ra hiệu cho bọn họ tém tém lại nhưng ánh mắt bà nhìn Lận Thanh Hòa quả thực càng ngày càng sáng.
Thích hợp quá!
Nói về A Hòa này, so với đám trẻ con thì cậu trông đẹp trai hơn.
Khụ khụ, cái này không quan trọng.
Quan trọng là con người cậu nho nhã, cũng không thích chạy lung tung ngoài núi, bình thường chỉ ở nhà đọc sách viết chữ, Tiểu Đào Đào thường xuyên chạy qua chơi, nghĩ kỹ lại thì hình như cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Càng nghĩ càng thấy để cậu bé trông đứa nhỏ đáng tin hơn đám con trai ngốc nghếch kia trong nhà.
Lận Thanh Hòa không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng nghĩ lại thì không nên như vậy, cậu im lặng một lúc sau đó giơ bát trong tay lên.
“Đây không phải là mấy hôm trước anh Thị Tử cho nhà cháu một ít quả mơ, cháu làm một ít mứt mang sang cho mọi người nếm thử.”
“Ồ, cháu còn biết làm mứt cơ à?” Võ Mạn Châu bước tới tò mò hỏi.
Trong bát là những quả mơ vàng ươm, đầy ắp một bát, trên đó là nước đường nhìn là biết ngọt, sền sệt.
“Trong sách có dạy ạ, cháu làm theo thôi, chắc chắn là không ngon bằng mua ngoài đâu.” Lận Thanh Hòa mỉm cười, đưa bát mứt cho bà.
“À đúng rồi, bà nội Võ, Tiểu Đào Đào đâu rồi ạ?”
Nếu là bình thường cậu vừa đến thì Tiểu Đào Đào đã chạy ra rồi.
Nghe vậy, Võ Mạn Châu càng nhìn Lận Thanh Hòa càng vừa mắt, nghĩ đến con dê trong nhà, bà hạ giọng nói nhỏ.
“Cháu về hỏi mẹ cháu xem có muốn con dê không? Con dê non khoảng ba mươi cân.”
Mắt Lận Thanh Hòa sáng lên, “Muốn ạ, cháu về nói với mẹ cháu ngay, bà nội Võ, bà cứ giữ cho nhà cháu.”
Nói xong, Lận Thanh Hòa cũng hiếm khi giống như một đứa trẻ chạy một mạch về nhà.
Võ Mạn Châu đặt bát mứt vào bếp, nói với mọi người về sự sắp xếp của mình.
“Con dê và con rắn đều đã chết rồi, mang đến công xã bán thì không có lợi, lại còn không an toàn, chi bằng chia ra cho mọi người.”
“Nhà cô giáo Tuyên điều kiện tốt, thịt dê nhà cô ấy có thể lấy nhiều một chút, còn lại thì nhà mình giữ lại bồi bổ, còn thịt rắn thì mọi người mang về nhà mẹ đẻ một ít, nhà mình giữ lại một ít.”
“Lát nữa phải thu hoạch ngô rồi, cũng để bồi bổ cơ thể.”
Nhà họ nhiều người, già trẻ lớn bé đều làm việc, con rắn lớn hơn mười cân chia ra cũng chẳng ăn được bao lâu, nhưng lại là thứ tốt để bổ sung dinh dưỡng.
Chẳng mấy chốc, cô giáo Tuyên và Lận Thanh Hòa đã vội vàng chạy tới.
Cô giáo Tuyên năm nay ngoài ba mươi, cả người toát ra khí chất nho nhã, nói năng nhỏ nhẹ, biết nhiều thứ, lại là giáo viên trong trường, người trong đại đội đều rất kính trọng cô ấy.
“Bác gái, nghe nói nhà bác có dê? Thịt với xương khoảng bao nhiêu cân?”
“Chưa cân, nhưng mà chỉ là dê non thôi, thịt chắc chỉ được khoảng năm sáu cân, xương thì nhiều hơn một chút. Còn có thịt rắn nữa, cô có muốn không? Cứ tính theo giá của nhà máy thịt.”
Cô giáo Tuyên vội vàng lắc đầu.
“Thịt rắn thì thôi, thịt dê với xương bao nhiêu chúng tôi lấy bấy nhiêu.”
Tuy cô ấy cảm thấy chỉ cần một hai cân là đủ rồi, nhiều quá sẽ bị hỏng, nhưng con trai cô nói có thể bảo quản được nên tất nhiên là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, thịt này không dễ kiếm đâu.
Lúc này, từ ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo và trầm ổn của một cậu thiếu niên.
Mắt mọi người nhà họ Khúc đều sáng lên, chẳng phải là có một người thích hợp sao?
???
Lận Thanh Hòa vừa bước vào sân đã đối diện với ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi của cả nhà họ Khúc, cậu không khỏi khựng lại.
“Khụ, A Hòa, có chuyện gì vậy?”
Vẫn là Võ Mạn Châu trừng mắt nhìn mọi người, ra hiệu cho bọn họ tém tém lại nhưng ánh mắt bà nhìn Lận Thanh Hòa quả thực càng ngày càng sáng.
Thích hợp quá!
Nói về A Hòa này, so với đám trẻ con thì cậu trông đẹp trai hơn.
Khụ khụ, cái này không quan trọng.
Quan trọng là con người cậu nho nhã, cũng không thích chạy lung tung ngoài núi, bình thường chỉ ở nhà đọc sách viết chữ, Tiểu Đào Đào thường xuyên chạy qua chơi, nghĩ kỹ lại thì hình như cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Càng nghĩ càng thấy để cậu bé trông đứa nhỏ đáng tin hơn đám con trai ngốc nghếch kia trong nhà.
Lận Thanh Hòa không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng nghĩ lại thì không nên như vậy, cậu im lặng một lúc sau đó giơ bát trong tay lên.
“Đây không phải là mấy hôm trước anh Thị Tử cho nhà cháu một ít quả mơ, cháu làm một ít mứt mang sang cho mọi người nếm thử.”
“Ồ, cháu còn biết làm mứt cơ à?” Võ Mạn Châu bước tới tò mò hỏi.
Trong bát là những quả mơ vàng ươm, đầy ắp một bát, trên đó là nước đường nhìn là biết ngọt, sền sệt.
“Trong sách có dạy ạ, cháu làm theo thôi, chắc chắn là không ngon bằng mua ngoài đâu.” Lận Thanh Hòa mỉm cười, đưa bát mứt cho bà.
“À đúng rồi, bà nội Võ, Tiểu Đào Đào đâu rồi ạ?”
Nếu là bình thường cậu vừa đến thì Tiểu Đào Đào đã chạy ra rồi.
Nghe vậy, Võ Mạn Châu càng nhìn Lận Thanh Hòa càng vừa mắt, nghĩ đến con dê trong nhà, bà hạ giọng nói nhỏ.
“Cháu về hỏi mẹ cháu xem có muốn con dê không? Con dê non khoảng ba mươi cân.”
Mắt Lận Thanh Hòa sáng lên, “Muốn ạ, cháu về nói với mẹ cháu ngay, bà nội Võ, bà cứ giữ cho nhà cháu.”
Nói xong, Lận Thanh Hòa cũng hiếm khi giống như một đứa trẻ chạy một mạch về nhà.
Võ Mạn Châu đặt bát mứt vào bếp, nói với mọi người về sự sắp xếp của mình.
“Con dê và con rắn đều đã chết rồi, mang đến công xã bán thì không có lợi, lại còn không an toàn, chi bằng chia ra cho mọi người.”
“Nhà cô giáo Tuyên điều kiện tốt, thịt dê nhà cô ấy có thể lấy nhiều một chút, còn lại thì nhà mình giữ lại bồi bổ, còn thịt rắn thì mọi người mang về nhà mẹ đẻ một ít, nhà mình giữ lại một ít.”
“Lát nữa phải thu hoạch ngô rồi, cũng để bồi bổ cơ thể.”
Nhà họ nhiều người, già trẻ lớn bé đều làm việc, con rắn lớn hơn mười cân chia ra cũng chẳng ăn được bao lâu, nhưng lại là thứ tốt để bổ sung dinh dưỡng.
Chẳng mấy chốc, cô giáo Tuyên và Lận Thanh Hòa đã vội vàng chạy tới.
Cô giáo Tuyên năm nay ngoài ba mươi, cả người toát ra khí chất nho nhã, nói năng nhỏ nhẹ, biết nhiều thứ, lại là giáo viên trong trường, người trong đại đội đều rất kính trọng cô ấy.
“Bác gái, nghe nói nhà bác có dê? Thịt với xương khoảng bao nhiêu cân?”
“Chưa cân, nhưng mà chỉ là dê non thôi, thịt chắc chỉ được khoảng năm sáu cân, xương thì nhiều hơn một chút. Còn có thịt rắn nữa, cô có muốn không? Cứ tính theo giá của nhà máy thịt.”
Cô giáo Tuyên vội vàng lắc đầu.
“Thịt rắn thì thôi, thịt dê với xương bao nhiêu chúng tôi lấy bấy nhiêu.”
Tuy cô ấy cảm thấy chỉ cần một hai cân là đủ rồi, nhiều quá sẽ bị hỏng, nhưng con trai cô nói có thể bảo quản được nên tất nhiên là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, thịt này không dễ kiếm đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.