Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 30:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Phì, không phải, nhất định là do tên nhóc thúi Lận Thanh Hòa kia dụ dỗ em gái họ.
"Hôm nay không đi nữa." Khúc Bát khoanh tay chặn trước mặt Tiểu Đào Đào, kiên quyết nói: "Phải nói là, sau này đều không được đi nữa."
"Không, không được đi nữa ạ?" Đào Đào nhỏ giọng hỏi.
"Không được đi."
"Cũng, cũng không được đến ăn cơm nữa ạ?"
"Không được, kiên quyết không được, sau này Tiểu Đào Đào sẽ đi theo anh."
"Hu hu, Tiểu Đào Đào không muốn đâu." Tiểu Đào Đào lập tức thể hiện năng lực khóc nhè trong một giây của mình, òa khóc nức nở.
"..."
Khúc Thất và Khúc Bát lập tức luống cuống tay chân.
Ba tuổi thì có nghĩa là gì?
Chủ yếu chính là ở nhà, hoặc là đi theo cha mẹ rồi ngồi bên bờ ruộng, hoặc chạy theo sau mông đám trẻ lớn hơn rồi bị ghét bỏ do nhỏ tuổi.
Ở độ tuổi này, ngay cả khi đại đội tổ chức cuộc họp cũng không cần phải đi.
Tuy nhiên, mỗi lần tổ chức họp, Tiểu Đào Đào đều có mặt, để bé ở nhà một mình thì không ai yên tâm.
Khúc Đào Đào ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, trên tay cầm một chai nước đựng khoảng phân nửa, uống từng ngụm nhỏ.
Trên đầu bé đội một chiếc mũ rơm rộng như chiếc ô che mưa.
Đây là thứ mà bác hai của bé đã đan cho bé sau khi Lận Thanh Hòa đến đại đội, che kín mít bé từ đầu đến chân.
Lận Thanh Hòa đến từ thành phố, da trắng nõn, lại bị dị ứng với ánh nắng mặt trời nên không thể ra đồng làm việc.
Dị ứng với ánh nắng mặt trời = không cần ra đồng làm việc.
Hay lắm, điều này ngay lập tức đã khai sáng cho những người nhà họ Khúc.
Vậy thì bé con nhà mình trắng trẻo, mềm mại như bánh bao chắc chắn cũng bị dị ứng với ánh nắng mặt trời, cả nhà họ Khúc đều nhất trí cho là như vậy.
Tiểu Đào Đào nào biết kế hoạch của gia đình dành cho mình, bé đội chiếc mũ rơm rộng thùng thình, chiếc miệng nhỏ uống từng ngụm nước, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe những lời nói trên bục.
"Lại đến kỳ đổi mới rồi… đội trưởng, bí thư chi bộ thôn, đội tuần tra..."
"... Bổ sung thêm chức danh chủ nhiệm hội phụ nữ..."
"... Không ảnh hưởng đến công việc, tiếp tục cố gắng..."
Bla... bla... bla…
Tiểu Đào Đào nghe đến choáng váng, lại uống thêm một ngụm nước, lau mồ hôi trên mặt, nhìn sang cha, mẹ, bác trai, bác gái bên cạnh.
Trên mặt ai nấy đều rạng rỡ, vui mừng khôn xiết.
Khúc Đào Đào khó hiểu gãi đầu, ngáp một cái, kéo góc áo Thị Tử bên cạnh: "Chị."
"Hả?" Thị Tử cúi người xuống, giúp Đào Đào chỉnh lại mũ, sợ mũ làm bé khó chịu.
"Sao mọi người vui thế ạ?" Tiểu Đào Đào rất khó hiểu: "Sắp mổ lợn sao chị?"
Trong mắt Tiểu Đào Đào, chỉ có dịp Tết mổ lợn thì mọi người mới vui như vậy, nói đến đây, bé bất giác nuốt nước miếng, cơn thèm ăn lại trỗi dậy.
Thị Tử bật cười, véo má bé, nhỏ giọng cằn nhằn: "Sao em tham ăn thế, mới ăn cách đây hai ngày mà."
Dạo này nhà bọn họ đã ăn không ít thịt.
“Chắc do em còn nhỏ đó." Tiểu Đào Đào không biết xấu hổ, nũng nịu nói.
"Em ấy à..." Thị Tử nhăn mặt, thấy trên mặt Đào Đào có vết đỏ, thì xoa xoa mặt bé: "Đúng là tiểu thư đỏng đảnh."
"Bọn họ đang nói là đại đội sắp thay đổi ủy ban thôn, tức là sau này đội trưởng, bí thư chi bộ thôn đều sẽ đổi người, mọi người đang vui đấy."
Đừng coi thường chức cán bộ ở đại đội của bọn họ tuy không được lĩnh lương như đại đội ở thành phố, nhưng mỗi ngày không cần làm việc cũng đã được tính bảy tám điểm công rồi.
Thêm vào đó, rất nhiều việc đều do đại đội quyết định, đặc biệt là việc ra ngoài, còn có thể thỉnh thoảng lên công xã họp, đó là chuyện vinh quang biết bao, mọi người ai mà chẳng dốc hết sức để tranh giành chứ.
"Hôm nay không đi nữa." Khúc Bát khoanh tay chặn trước mặt Tiểu Đào Đào, kiên quyết nói: "Phải nói là, sau này đều không được đi nữa."
"Không, không được đi nữa ạ?" Đào Đào nhỏ giọng hỏi.
"Không được đi."
"Cũng, cũng không được đến ăn cơm nữa ạ?"
"Không được, kiên quyết không được, sau này Tiểu Đào Đào sẽ đi theo anh."
"Hu hu, Tiểu Đào Đào không muốn đâu." Tiểu Đào Đào lập tức thể hiện năng lực khóc nhè trong một giây của mình, òa khóc nức nở.
"..."
Khúc Thất và Khúc Bát lập tức luống cuống tay chân.
Ba tuổi thì có nghĩa là gì?
Chủ yếu chính là ở nhà, hoặc là đi theo cha mẹ rồi ngồi bên bờ ruộng, hoặc chạy theo sau mông đám trẻ lớn hơn rồi bị ghét bỏ do nhỏ tuổi.
Ở độ tuổi này, ngay cả khi đại đội tổ chức cuộc họp cũng không cần phải đi.
Tuy nhiên, mỗi lần tổ chức họp, Tiểu Đào Đào đều có mặt, để bé ở nhà một mình thì không ai yên tâm.
Khúc Đào Đào ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, trên tay cầm một chai nước đựng khoảng phân nửa, uống từng ngụm nhỏ.
Trên đầu bé đội một chiếc mũ rơm rộng như chiếc ô che mưa.
Đây là thứ mà bác hai của bé đã đan cho bé sau khi Lận Thanh Hòa đến đại đội, che kín mít bé từ đầu đến chân.
Lận Thanh Hòa đến từ thành phố, da trắng nõn, lại bị dị ứng với ánh nắng mặt trời nên không thể ra đồng làm việc.
Dị ứng với ánh nắng mặt trời = không cần ra đồng làm việc.
Hay lắm, điều này ngay lập tức đã khai sáng cho những người nhà họ Khúc.
Vậy thì bé con nhà mình trắng trẻo, mềm mại như bánh bao chắc chắn cũng bị dị ứng với ánh nắng mặt trời, cả nhà họ Khúc đều nhất trí cho là như vậy.
Tiểu Đào Đào nào biết kế hoạch của gia đình dành cho mình, bé đội chiếc mũ rơm rộng thùng thình, chiếc miệng nhỏ uống từng ngụm nước, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe những lời nói trên bục.
"Lại đến kỳ đổi mới rồi… đội trưởng, bí thư chi bộ thôn, đội tuần tra..."
"... Bổ sung thêm chức danh chủ nhiệm hội phụ nữ..."
"... Không ảnh hưởng đến công việc, tiếp tục cố gắng..."
Bla... bla... bla…
Tiểu Đào Đào nghe đến choáng váng, lại uống thêm một ngụm nước, lau mồ hôi trên mặt, nhìn sang cha, mẹ, bác trai, bác gái bên cạnh.
Trên mặt ai nấy đều rạng rỡ, vui mừng khôn xiết.
Khúc Đào Đào khó hiểu gãi đầu, ngáp một cái, kéo góc áo Thị Tử bên cạnh: "Chị."
"Hả?" Thị Tử cúi người xuống, giúp Đào Đào chỉnh lại mũ, sợ mũ làm bé khó chịu.
"Sao mọi người vui thế ạ?" Tiểu Đào Đào rất khó hiểu: "Sắp mổ lợn sao chị?"
Trong mắt Tiểu Đào Đào, chỉ có dịp Tết mổ lợn thì mọi người mới vui như vậy, nói đến đây, bé bất giác nuốt nước miếng, cơn thèm ăn lại trỗi dậy.
Thị Tử bật cười, véo má bé, nhỏ giọng cằn nhằn: "Sao em tham ăn thế, mới ăn cách đây hai ngày mà."
Dạo này nhà bọn họ đã ăn không ít thịt.
“Chắc do em còn nhỏ đó." Tiểu Đào Đào không biết xấu hổ, nũng nịu nói.
"Em ấy à..." Thị Tử nhăn mặt, thấy trên mặt Đào Đào có vết đỏ, thì xoa xoa mặt bé: "Đúng là tiểu thư đỏng đảnh."
"Bọn họ đang nói là đại đội sắp thay đổi ủy ban thôn, tức là sau này đội trưởng, bí thư chi bộ thôn đều sẽ đổi người, mọi người đang vui đấy."
Đừng coi thường chức cán bộ ở đại đội của bọn họ tuy không được lĩnh lương như đại đội ở thành phố, nhưng mỗi ngày không cần làm việc cũng đã được tính bảy tám điểm công rồi.
Thêm vào đó, rất nhiều việc đều do đại đội quyết định, đặc biệt là việc ra ngoài, còn có thể thỉnh thoảng lên công xã họp, đó là chuyện vinh quang biết bao, mọi người ai mà chẳng dốc hết sức để tranh giành chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.