Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 31:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Chẳng phải mấy ngày trước, nhà họ ngay cả nghỉ trưa cũng không nghỉ, cần cù chăm chỉ làm việc, chẳng phải là vì muốn thể hiện tốt một chút, để sau này có thể kiếm được một chức vụ hay sao.
Không nói đến đội trưởng hay bí thư chi bộ thôn, chỉ cần là đội phó, đội trưởng đội tuần tra cũng tốt rồi.
Thế nhưng đến hôm nay, khi cuộc họp này được tổ chức, Thị Tử mới phát hiện, nhà bọn họ vẫn còn quá non nớt, hoặc là nói, quá nghèo.
“Thím Võ này, nhà con có làm chút mì khô, mang sang cho mọi người nếm thử."
Tối hôm sau, lúc mọi người đang ăn cơm ở sân, ngoài sân, vợ của đội trưởng là Lâm Tam Miêu bưng một bát lớn mì ngô trộn bột mì trắng đi tới, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, cứ như thể thật sự đến thăm họ hàng vậy.
"..."
"Ôi, sao lại mang nhiều thế này? Cũng đâu phải ngày tết hay ngày lễ gì đâu, Tam Miêu, nhà cô cứ giữ lại mà ăn." Võ Mạn Châu đứng dậy khách sáo.
“ y da, mẹ à, đã bưng đến đây rồi sao có thể để người ta về tay không được chứ?" Tống Hành lập tức tiếp lời, chẳng chút khách sáo vui vẻ nhận lấy bát mì lớn.
“Chị dâu, chị chờ tý em trả bát cho."
Nói rồi, anh bưng bát mì đến bàn ăn, gắp một đũa cho Khúc Tiểu Oản, một đũa cho con gái, một đũa cho mình, sau đó đổ phần còn lại vào đĩa thức ăn thừa rồi bưng bát trả.
"..." Võ Mạn Châu tức muốn mắng người, cũng không biết xấu hổ quá rồi.
"Vẫn là Tống Hành sảng khoái." Lâm Tam Miêu cũng ngẩn người, sau đó trở lại bình thường rồi bắt đầu lơ đãng nói.
"Ông Viên nhà con làm đội trưởng bao nhiêu năm nay, cũng bởi vì thấy nhà mọi người đông con cháu như vậy nên muốn giúp đỡ một ít. Haizz, bao nhiêu năm nay, đại đội từng bước đi lên, chẳng phải đều là nhờ ông Viên nhà con dẫn dắt sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, mấy năm trước cuộc sống của mọi người vất vả lắm, từ ngày đội trưởng Viên nhậm chức, không nói đâu xa, đại đội chưa bao giờ có ai phải chịu đói." Tống Hành tán thành gật đầu.
"Chức đội trưởng này, trong đại đội không ai qua được đội trưởng Viên đâu."
"Đúng đúng." Lâm Tam Miêu cười tươi như hoa: "Vẫn là Tống Hành hiểu chuyện, lần sau bầu đội trưởng đại đội..."
"Chị yên tâm, nhà họ Trương, nhà họ Vương kia tự soi gương xem lại mình đi, làm sao chúng tôi có thể bầu cho họ được chứ?"
Lâm Tam Miêu cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại thấy anh nói quá đúng, hai người lại trò chuyện thêm vài câu, sau một hồi khách sáo, Lâm Tam Miêu vui vẻ rời đi, Tống Hành vui vẻ ăn bát mì được cho không.
Những người còn lại trong nhà họ Khúc: "..."
"Tống Hành!" Võ Mạn Châu không nhịn được mắng: “Con chen ngang làm gì hả? Chỉ vì chút đồ ăn này..."
“Cũng không ít mà." Tống Hành ăn ngon lành, chẳng thèm để ý đến Võ Mạn Châu đang tức giận.
Bên kia, bác cả Khúc cúi đầu, vẻ mặt chán nản.
“Con quên anh cả con cũng tham gia ứng cử à? Con hứa với họ như thế là sao?"
"Mẹ, con hứa bầu đội trưởng cho nhà họ lúc nào?" Tống Hành cười bí hiểm: "Mẹ nghĩ kỹ lại xem?"
Võ Mạn Châu suy nghĩ một chút, mí mắt giật giật.
Không bầu cho nhà họ Vương, nhà họ Trương...
“Con cứ việc đắc tội với họ đi."
"Đâu có đâu." Tống Hành ăn hết mì trong bát, kéo tay Khúc Tiểu Oản đang ngồi cạnh ra xoa bóp, vừa xoa vừa nói: "Còn sớm mà, phía sau còn nhiều chuyện hay ho hơn."
Quả nhiên, không lâu sau khi Tống Hành nói xong, người nhà họ Trương, nhà họ Vương người bưng bánh bao, người bưng bánh bột ngô, thậm chí còn có người mang cả đường đỏ đến thăm hỏi.
Tống Hành mặt dày nhận hết, ngay cả khi hai nhà đến cùng một lúc, anh cũng không chút áy náy nhận lấy còn có thể dỗ dành cho hai nhà vui vẻ đi về.
Không nói đến đội trưởng hay bí thư chi bộ thôn, chỉ cần là đội phó, đội trưởng đội tuần tra cũng tốt rồi.
Thế nhưng đến hôm nay, khi cuộc họp này được tổ chức, Thị Tử mới phát hiện, nhà bọn họ vẫn còn quá non nớt, hoặc là nói, quá nghèo.
“Thím Võ này, nhà con có làm chút mì khô, mang sang cho mọi người nếm thử."
Tối hôm sau, lúc mọi người đang ăn cơm ở sân, ngoài sân, vợ của đội trưởng là Lâm Tam Miêu bưng một bát lớn mì ngô trộn bột mì trắng đi tới, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, cứ như thể thật sự đến thăm họ hàng vậy.
"..."
"Ôi, sao lại mang nhiều thế này? Cũng đâu phải ngày tết hay ngày lễ gì đâu, Tam Miêu, nhà cô cứ giữ lại mà ăn." Võ Mạn Châu đứng dậy khách sáo.
“ y da, mẹ à, đã bưng đến đây rồi sao có thể để người ta về tay không được chứ?" Tống Hành lập tức tiếp lời, chẳng chút khách sáo vui vẻ nhận lấy bát mì lớn.
“Chị dâu, chị chờ tý em trả bát cho."
Nói rồi, anh bưng bát mì đến bàn ăn, gắp một đũa cho Khúc Tiểu Oản, một đũa cho con gái, một đũa cho mình, sau đó đổ phần còn lại vào đĩa thức ăn thừa rồi bưng bát trả.
"..." Võ Mạn Châu tức muốn mắng người, cũng không biết xấu hổ quá rồi.
"Vẫn là Tống Hành sảng khoái." Lâm Tam Miêu cũng ngẩn người, sau đó trở lại bình thường rồi bắt đầu lơ đãng nói.
"Ông Viên nhà con làm đội trưởng bao nhiêu năm nay, cũng bởi vì thấy nhà mọi người đông con cháu như vậy nên muốn giúp đỡ một ít. Haizz, bao nhiêu năm nay, đại đội từng bước đi lên, chẳng phải đều là nhờ ông Viên nhà con dẫn dắt sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, mấy năm trước cuộc sống của mọi người vất vả lắm, từ ngày đội trưởng Viên nhậm chức, không nói đâu xa, đại đội chưa bao giờ có ai phải chịu đói." Tống Hành tán thành gật đầu.
"Chức đội trưởng này, trong đại đội không ai qua được đội trưởng Viên đâu."
"Đúng đúng." Lâm Tam Miêu cười tươi như hoa: "Vẫn là Tống Hành hiểu chuyện, lần sau bầu đội trưởng đại đội..."
"Chị yên tâm, nhà họ Trương, nhà họ Vương kia tự soi gương xem lại mình đi, làm sao chúng tôi có thể bầu cho họ được chứ?"
Lâm Tam Miêu cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại thấy anh nói quá đúng, hai người lại trò chuyện thêm vài câu, sau một hồi khách sáo, Lâm Tam Miêu vui vẻ rời đi, Tống Hành vui vẻ ăn bát mì được cho không.
Những người còn lại trong nhà họ Khúc: "..."
"Tống Hành!" Võ Mạn Châu không nhịn được mắng: “Con chen ngang làm gì hả? Chỉ vì chút đồ ăn này..."
“Cũng không ít mà." Tống Hành ăn ngon lành, chẳng thèm để ý đến Võ Mạn Châu đang tức giận.
Bên kia, bác cả Khúc cúi đầu, vẻ mặt chán nản.
“Con quên anh cả con cũng tham gia ứng cử à? Con hứa với họ như thế là sao?"
"Mẹ, con hứa bầu đội trưởng cho nhà họ lúc nào?" Tống Hành cười bí hiểm: "Mẹ nghĩ kỹ lại xem?"
Võ Mạn Châu suy nghĩ một chút, mí mắt giật giật.
Không bầu cho nhà họ Vương, nhà họ Trương...
“Con cứ việc đắc tội với họ đi."
"Đâu có đâu." Tống Hành ăn hết mì trong bát, kéo tay Khúc Tiểu Oản đang ngồi cạnh ra xoa bóp, vừa xoa vừa nói: "Còn sớm mà, phía sau còn nhiều chuyện hay ho hơn."
Quả nhiên, không lâu sau khi Tống Hành nói xong, người nhà họ Trương, nhà họ Vương người bưng bánh bao, người bưng bánh bột ngô, thậm chí còn có người mang cả đường đỏ đến thăm hỏi.
Tống Hành mặt dày nhận hết, ngay cả khi hai nhà đến cùng một lúc, anh cũng không chút áy náy nhận lấy còn có thể dỗ dành cho hai nhà vui vẻ đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.