Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 36:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
"Mà trước kia chỉ biết cái thằng nhóc đó ba hoa khoác lác, giờ xem ra ba hoa cũng có cái lợi của ba hoa. Cả cái đại đội này chắc chẳng ai dám nói là gan to mặt dày bằng nó."
Chỉ cần đứng trên đó thôi là đã đủ căng thẳng rồi.
"Cha giỏi nhất, gan dạ nhất, dũng cảm nhất." Tiểu Đào Đào tự động lựa chọn những từ ngữ hay ho để khen ngợi.
"Con bé này..." Võ Mạn Châu lắc đầu, đứa cháu gái này đúng là giống Tống Hành y như đúc.
Nũng nịu, ngọt ngào, lại còn xinh xắn.
Mà thôi, trẻ con như vậy mới đáng yêu, Võ Mạn Châu xoa đầu Tiểu Đào Đào, rồi mỉm cười.
"Sao có thể như vậy?"
"Đếm nhầm rồi đúng không?"
...
Đang nói chuyện thì từ phía đám đông đang kiểm phiếu bỗng vang lên những tiếng la hét kinh ngạc thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tiểu Đào Đào và mọi người không biết chuyện gì xảy ra mà tò mò nhìn về phía đó. Một lúc sau, họ thấy đội trưởng và những người khác mặt mày tái mét bước ra, nghiến răng nghiến lợi công bố danh sách trúng cử.
Đội trưởng đại đội: Tống Hành
Bí thư chi bộ thôn: Khúc Chính Nghĩa (bác cả Khúc)
Kế toán: Tuyên Nhiêu
Đội trưởng đội tuần tra: Khúc Chính Nghiêm (bác họ Khúc)
Chủ nhiệm hội phụ nữ: Khúc Chính Oản
???
Chẳng những người khác mà ngay cả người nhà họ Khúc cũng ngơ ngác nhìn nhau, đây là chuyện gì vậy?
Nhà họ Khúc chỉ đến cho có thôi mà, sao giờ lại biến thành càn quét hết thế này?
Chẳng lẽ nhà họ Khúc đến đây để nhặt của rơi?
Không chỉ riêng những người khác mà ngay cả kẻ hay gây chuyện như Tống Hành cũng nghĩ như vậy.
Chưa nói đến việc những gia đình khác đoàn kết lại thì có bao nhiêu người, chỉ riêng những thứ họ đã mang đi biếu xén thôi cũng đủ áp đảo nhà họ Khúc rồi.
Hơn nữa, trong nhà họ Khúc cũng có người của những chi khác muốn ứng cử, mọi người ai lo phần nấy nên chẳng ai có khả năng trúng cử cả.
Cho nên, có ai ngờ được sẽ có kết quả này chứ?
Là kẻ đến góp vui, đương nhiên Tống Hành là người đầu tiên nhìn thấy kết quả nhưng ngay cả anh, phản ứng đầu tiên cũng là:
"Chắc là đếm nhầm rồi, đếm lại lần nữa đi."
Đếm lại một lần, hai lần, kết quả vẫn như cũ.
Tất cả các chức vụ, người nhà họ Khúc đều giành được nhiều hơn người khác vài phiếu, dù đếm thế nào kết quả vẫn là con số “hoang đường" này.
Nhất là khi mọi người đã tốn bao nhiêu công sức chạy chọt, tặng quà, kết nối quan hệ, thì kết quả này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt họ.
"Không thể nào?" Có người phía dưới nghi ngờ.
"Đã đếm ba lần rồi." Đại đội trưởng Viên nghiến răng nghiến lợi, lúc này đúng là tức đến mức nghiến nát cả hàm răng.
Phải biết rằng, chỉ riêng việc vận động bầu cử, gia đình ông ta đã chi ra hơn mười đồng, chưa kể đến công sức bỏ ra.
Ngoài đội trưởng Viên ra, nhà họ Trương và họ Lý cũng bỏ ra không ít công sức, lúc này nhìn thấy kết quả cũng phải nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức muốn nổ tung.
Không ngờ lại để cho nhà họ Khúc nhặt được của hời rồi!
Nhưng đây là bầu cử công khai, nếu làm lại lần nữa thì chưa nói đến việc người nhà họ có đồng ý chi tiền nữa không, mà chuyện này truyền ra ngoài cũng sẽ thành trò cười cho thiên hạ, cho nên họ chỉ đành nghiến răng chấp nhận kết quả này.
Chờ thôi, chờ mấy năm nữa đến hạn đổi nhiệm kỳ mới là được.
Thế là, khi trên bảng đen ghi rõ ràng từng chữ tên của những người trúng cử ban đại đội...
Thì tất cả mọi người bên dưới đều ồ lên kinh ngạc.
"Không thể nào? Thật sự như vậy sao?" Rất nhiều người đều tỏ vẻ nghi ngờ.
"Ít ra thì cũng phải là người nhà họ Viên, họ Lý, họ Trương trúng cử chứ? Chuyện này đâu có liên quan gì đến nhà họ Khúc đâu."
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Chỉ cần đứng trên đó thôi là đã đủ căng thẳng rồi.
"Cha giỏi nhất, gan dạ nhất, dũng cảm nhất." Tiểu Đào Đào tự động lựa chọn những từ ngữ hay ho để khen ngợi.
"Con bé này..." Võ Mạn Châu lắc đầu, đứa cháu gái này đúng là giống Tống Hành y như đúc.
Nũng nịu, ngọt ngào, lại còn xinh xắn.
Mà thôi, trẻ con như vậy mới đáng yêu, Võ Mạn Châu xoa đầu Tiểu Đào Đào, rồi mỉm cười.
"Sao có thể như vậy?"
"Đếm nhầm rồi đúng không?"
...
Đang nói chuyện thì từ phía đám đông đang kiểm phiếu bỗng vang lên những tiếng la hét kinh ngạc thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tiểu Đào Đào và mọi người không biết chuyện gì xảy ra mà tò mò nhìn về phía đó. Một lúc sau, họ thấy đội trưởng và những người khác mặt mày tái mét bước ra, nghiến răng nghiến lợi công bố danh sách trúng cử.
Đội trưởng đại đội: Tống Hành
Bí thư chi bộ thôn: Khúc Chính Nghĩa (bác cả Khúc)
Kế toán: Tuyên Nhiêu
Đội trưởng đội tuần tra: Khúc Chính Nghiêm (bác họ Khúc)
Chủ nhiệm hội phụ nữ: Khúc Chính Oản
???
Chẳng những người khác mà ngay cả người nhà họ Khúc cũng ngơ ngác nhìn nhau, đây là chuyện gì vậy?
Nhà họ Khúc chỉ đến cho có thôi mà, sao giờ lại biến thành càn quét hết thế này?
Chẳng lẽ nhà họ Khúc đến đây để nhặt của rơi?
Không chỉ riêng những người khác mà ngay cả kẻ hay gây chuyện như Tống Hành cũng nghĩ như vậy.
Chưa nói đến việc những gia đình khác đoàn kết lại thì có bao nhiêu người, chỉ riêng những thứ họ đã mang đi biếu xén thôi cũng đủ áp đảo nhà họ Khúc rồi.
Hơn nữa, trong nhà họ Khúc cũng có người của những chi khác muốn ứng cử, mọi người ai lo phần nấy nên chẳng ai có khả năng trúng cử cả.
Cho nên, có ai ngờ được sẽ có kết quả này chứ?
Là kẻ đến góp vui, đương nhiên Tống Hành là người đầu tiên nhìn thấy kết quả nhưng ngay cả anh, phản ứng đầu tiên cũng là:
"Chắc là đếm nhầm rồi, đếm lại lần nữa đi."
Đếm lại một lần, hai lần, kết quả vẫn như cũ.
Tất cả các chức vụ, người nhà họ Khúc đều giành được nhiều hơn người khác vài phiếu, dù đếm thế nào kết quả vẫn là con số “hoang đường" này.
Nhất là khi mọi người đã tốn bao nhiêu công sức chạy chọt, tặng quà, kết nối quan hệ, thì kết quả này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt họ.
"Không thể nào?" Có người phía dưới nghi ngờ.
"Đã đếm ba lần rồi." Đại đội trưởng Viên nghiến răng nghiến lợi, lúc này đúng là tức đến mức nghiến nát cả hàm răng.
Phải biết rằng, chỉ riêng việc vận động bầu cử, gia đình ông ta đã chi ra hơn mười đồng, chưa kể đến công sức bỏ ra.
Ngoài đội trưởng Viên ra, nhà họ Trương và họ Lý cũng bỏ ra không ít công sức, lúc này nhìn thấy kết quả cũng phải nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức muốn nổ tung.
Không ngờ lại để cho nhà họ Khúc nhặt được của hời rồi!
Nhưng đây là bầu cử công khai, nếu làm lại lần nữa thì chưa nói đến việc người nhà họ có đồng ý chi tiền nữa không, mà chuyện này truyền ra ngoài cũng sẽ thành trò cười cho thiên hạ, cho nên họ chỉ đành nghiến răng chấp nhận kết quả này.
Chờ thôi, chờ mấy năm nữa đến hạn đổi nhiệm kỳ mới là được.
Thế là, khi trên bảng đen ghi rõ ràng từng chữ tên của những người trúng cử ban đại đội...
Thì tất cả mọi người bên dưới đều ồ lên kinh ngạc.
"Không thể nào? Thật sự như vậy sao?" Rất nhiều người đều tỏ vẻ nghi ngờ.
"Ít ra thì cũng phải là người nhà họ Viên, họ Lý, họ Trương trúng cử chứ? Chuyện này đâu có liên quan gì đến nhà họ Khúc đâu."
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.