Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 35:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Cái thằng nhóc Tống Hành này đúng là dám làm thật.
Nhìn xuống đám đông phía dưới, dù là Võ Mạn Châu thường ngày có mạnh mẽ đến đâu thì lần đầu tiên đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy, cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Thật khác với mọi khi!
Ngay cả bà còn vậy, huống chi là chị dâu cả Khúc và các chị em dâu khác, nếu không phải đội trưởng gọi đi gọi lại mấy lần thì chắc họ cũng chẳng muốn lên.
Ngại chết đi được, lát nữa biết nói gì đây?
Tất nhiên, suy nghĩ này không chỉ riêng gì phe phụ nữ, mà ngay cả những người đàn ông vừa rồi ứng cử chức đội trưởng đại đội, bí thư chi bộ thôn gì đó khi lên cũng đều lắp bắp, căng thẳng không thôi.
Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Lúc này, bản tính mặt dày của Tống Hành lại phát huy tác dụng, anh cứ như không có chuyện gì bước ra mà bắt đầu tự giới thiệu.
"Chào mọi người, hôm nay tôi đến đây để ứng cử chức chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội chúng ta."
"Ơ, không phải vừa rồi anh mới ứng cử chức đội trưởng đại đội rồi sao?" Rất nhiều người khó hiểu.
"Hahaha, anh là đàn ông, ứng cử cái này làm gì?" Cũng có người hùa theo trêu chọc.
Tống Hành chẳng chớp mắt lấy một cái, tiếp tục nói: "Trên đội cũng đâu có quy định là không được ứng cử cùng lúc hai chức vụ, hơn nữa, cũng đâu ai nói đàn ông thì không được làm chủ nhiệm hội phụ nữ?"
"Nhỡ đâu sau này có chị em nào cãi nhau, tôi dễ dàng hòa giải hơn chứ, mà tôi không được thì còn có vợ tôi, Thị Tử, mẹ tôi, các chị dâu tôi, cả đống người có thể giúp đỡ."
"Phì, nếu anh đã nói vậy, chi bằng mọi người bầu cho vợ anh luôn cho rồi, cần gì phải bầu cho anh?" Mọi người thực sự cạn lời.
"Ha ha, mọi người bầu cho vợ tôi cũng được, chúng tôi là vợ chồng, bầu cho ai mà chẳng như nhau chứ?" Tống Hành cười hề hề.
"Hơn nữa, chủ nhiệm hội phụ nữ là phải làm công tác hòa giải, với cái tính nhút nhát không dám nói của mấy người làm sao mà lên công xã bàn bạc được chứ?"
Các ứng cử viên khác, bao gồm cả Võ Mạn Châu: "..."
Sao lại thấy Tống Hành nói cũng có lý nhỉ?
"Lỡ đâu sau này cấp trên giao nhiệm vụ gì đó, mấy người biết chữ à? Tôi ít nhất cũng tốt nghiệp tiểu học còn mấy người thì sao? Tất nhiên, vợ tôi đã tốt nghiệp trung học cơ sở, nếu so sánh thì..."
"Tóm lại là bầu cho ai cũng có lợi."
Nói một tràng dài, Tống Hành đã khuấy động được bầu không khí, sau đó lui xuống nhường chỗ cho Khúc Tiểu Oản.
Khúc Tiểu Oản thì đơn giản hơn nhiều.
"Ừm, những gì cần nói thì A Hành đã nói rồi, mọi người cứ tùy ý mà bầu chọn."
Mọi người: "..."
"Cố lên, cố lên, mẹ ơi, cha ơi, bà nội ơi, bác cả ơi..." Chỉ có Tiểu Đào Đào, ngồi trên vai Thị Tử, vỗ tay cổ vũ hò reo nhiệt tình.
Câu này là do Lận Thanh Hòa dạy cho bé.
Ủng hộ ai thì phải cổ vũ cho người đó!
"Cố lên, cố lên." Giọng nói trẻ con non nớt vang lên giữa không gian tĩnh lặng mà Khúc Đào Đào tạo ra vô cùng nổi bật, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Cố lên!" Tiểu Đào Đào càng cổ vũ nhiệt tình hơn, cứ như thể đã đắc cử vậy.
Trong tiếng cổ vũ từ đầu đến cuối của Tiểu Đào Đào, cuộc bầu cử chủ nhiệm hội phụ nữ cuối cùng cũng kết thúc.
Đội trưởng và những người khác ở trên đang kiểm phiếu, rất nhiều người cũng đi theo lên xem, tất nhiên là có cả Tống Hành.
"Cả ngày cứ hăng hái vô ích." Võ Mạn Châu vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa cằn nhằn.
“Đồ người ta cũng đâu có cho không."
Dù có thế nào thì cũng không đến lượt nhà bọn họ.
Nhìn xuống đám đông phía dưới, dù là Võ Mạn Châu thường ngày có mạnh mẽ đến đâu thì lần đầu tiên đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy, cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Thật khác với mọi khi!
Ngay cả bà còn vậy, huống chi là chị dâu cả Khúc và các chị em dâu khác, nếu không phải đội trưởng gọi đi gọi lại mấy lần thì chắc họ cũng chẳng muốn lên.
Ngại chết đi được, lát nữa biết nói gì đây?
Tất nhiên, suy nghĩ này không chỉ riêng gì phe phụ nữ, mà ngay cả những người đàn ông vừa rồi ứng cử chức đội trưởng đại đội, bí thư chi bộ thôn gì đó khi lên cũng đều lắp bắp, căng thẳng không thôi.
Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Lúc này, bản tính mặt dày của Tống Hành lại phát huy tác dụng, anh cứ như không có chuyện gì bước ra mà bắt đầu tự giới thiệu.
"Chào mọi người, hôm nay tôi đến đây để ứng cử chức chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội chúng ta."
"Ơ, không phải vừa rồi anh mới ứng cử chức đội trưởng đại đội rồi sao?" Rất nhiều người khó hiểu.
"Hahaha, anh là đàn ông, ứng cử cái này làm gì?" Cũng có người hùa theo trêu chọc.
Tống Hành chẳng chớp mắt lấy một cái, tiếp tục nói: "Trên đội cũng đâu có quy định là không được ứng cử cùng lúc hai chức vụ, hơn nữa, cũng đâu ai nói đàn ông thì không được làm chủ nhiệm hội phụ nữ?"
"Nhỡ đâu sau này có chị em nào cãi nhau, tôi dễ dàng hòa giải hơn chứ, mà tôi không được thì còn có vợ tôi, Thị Tử, mẹ tôi, các chị dâu tôi, cả đống người có thể giúp đỡ."
"Phì, nếu anh đã nói vậy, chi bằng mọi người bầu cho vợ anh luôn cho rồi, cần gì phải bầu cho anh?" Mọi người thực sự cạn lời.
"Ha ha, mọi người bầu cho vợ tôi cũng được, chúng tôi là vợ chồng, bầu cho ai mà chẳng như nhau chứ?" Tống Hành cười hề hề.
"Hơn nữa, chủ nhiệm hội phụ nữ là phải làm công tác hòa giải, với cái tính nhút nhát không dám nói của mấy người làm sao mà lên công xã bàn bạc được chứ?"
Các ứng cử viên khác, bao gồm cả Võ Mạn Châu: "..."
Sao lại thấy Tống Hành nói cũng có lý nhỉ?
"Lỡ đâu sau này cấp trên giao nhiệm vụ gì đó, mấy người biết chữ à? Tôi ít nhất cũng tốt nghiệp tiểu học còn mấy người thì sao? Tất nhiên, vợ tôi đã tốt nghiệp trung học cơ sở, nếu so sánh thì..."
"Tóm lại là bầu cho ai cũng có lợi."
Nói một tràng dài, Tống Hành đã khuấy động được bầu không khí, sau đó lui xuống nhường chỗ cho Khúc Tiểu Oản.
Khúc Tiểu Oản thì đơn giản hơn nhiều.
"Ừm, những gì cần nói thì A Hành đã nói rồi, mọi người cứ tùy ý mà bầu chọn."
Mọi người: "..."
"Cố lên, cố lên, mẹ ơi, cha ơi, bà nội ơi, bác cả ơi..." Chỉ có Tiểu Đào Đào, ngồi trên vai Thị Tử, vỗ tay cổ vũ hò reo nhiệt tình.
Câu này là do Lận Thanh Hòa dạy cho bé.
Ủng hộ ai thì phải cổ vũ cho người đó!
"Cố lên, cố lên." Giọng nói trẻ con non nớt vang lên giữa không gian tĩnh lặng mà Khúc Đào Đào tạo ra vô cùng nổi bật, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Cố lên!" Tiểu Đào Đào càng cổ vũ nhiệt tình hơn, cứ như thể đã đắc cử vậy.
Trong tiếng cổ vũ từ đầu đến cuối của Tiểu Đào Đào, cuộc bầu cử chủ nhiệm hội phụ nữ cuối cùng cũng kết thúc.
Đội trưởng và những người khác ở trên đang kiểm phiếu, rất nhiều người cũng đi theo lên xem, tất nhiên là có cả Tống Hành.
"Cả ngày cứ hăng hái vô ích." Võ Mạn Châu vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa cằn nhằn.
“Đồ người ta cũng đâu có cho không."
Dù có thế nào thì cũng không đến lượt nhà bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.