Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 38:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
"Ngày mai con phải về báo tin vui này cho mẹ con biết mới được."
Võ Mạn Châu nhìn anh, chẳng lẽ sắp được làm đội trưởng đại đội nên cuối cùng cũng hiểu chuyện hơn một tí rồi?
"Con đã lên chức đội trưởng, người trong nhà chắc chắn sẽ gửi tặng không ít quà mừng..."
"Con bớt giỡn đi, lên chức đội trưởng đại đội càng cần chú ý mặt mũi hơn đó." Võ Mạn Châu nhịn không được mắng, nhưng nghĩ đến đây là chuyện tốt, bà lại cố nhịn xuống.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi thắp cho cha con một nén hương, đây là chuyện vui lớn của nhà họ Khúc đấy."
Hiện tại trên bàn ăn này có tân đội trưởng, có bí thư thôn, còn có chủ nhiệm hội phụ nữ, ngay cả đội trưởng đội tuần tra bên kia cũng có người nhà họ Khúc.
"Đúng là tổ tiên phù hộ."
Chuyện này mà nói theo lẽ thường, thì quả thực là may mắn hiếm có.
Cả nhà vui mừng phấn khởi một hồi, Võ Mạn Châu lại dặn dò:
"Gần đây mấy đứa ra ngoài phải cẩn thận đấy, bây giờ trong đội nhiều người không vừa mắt nhà mình lắm."
"Mẹ yên tâm, con là người cẩn thận nhất." Chưa đợi ai lên tiếng, Tống Hành đã cười hề hề đảm bảo: "Tuyệt đối sẽ không chủ động gây chuyện đâu."
Thằng con rể này không nói thì thôi, vừa nói là bà lại thấy bất an, bà nhìn một lượt những người trên bàn.
Nhà lão đại, cả hai vợ chồng đều là người ít nói, dù có làm bí thư chi bộ cũng không có gì đáng ngại.
Con trai cả của nhà lão đại đang ở trong quân đội, so với những nhà khác có phần hơn hẳn, không cần phải lo lắng.
Nhà lão nhị tuy có hơi chi li tính toán, nhưng nhìn chung cũng không có vấn đề gì lớn, Khúc Tam cũng là đứa con ngoan ngoãn, không cần phải lo.
Vợ chồng nhà lão tam thì thật thà chất phác, chỉ là mấy đứa con...
Khúc Lục, chỉ cần nghĩ đến là đã thấy rắc rối, phải để ý kỹ.
Vợ chồng nhà lão tứ thì bên nhà vợ hơi phiền phức, đôi lúc không được sáng suốt cho lắm, nhưng có Khúc Thất ở đó trông chừng, cũng không cần lo lắng quá.
Người cần phải lo lắng nhất chính là Khúc Bát, còn có ba đứa nhóc Khúc Cửu, Khúc Thập, Khúc Thập Nhất nữa.
"Chính là mấy đứa đấy." Võ Mạn Châu vỗ bàn, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào mấy đứa nhóc trên bàn.
"Lục, Bát, Cửu, Thập, Thập Nhất, ra ngoài không được gây chuyện, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi ạ."
Mấy đứa trẻ đồng thanh đáp lời rất ngoan ngoãn.
Nhưng mà nhìn những khuôn mặt nhem nhuốc vì nghịch ngợm và đôi mắt láo liên kia, trông thế nào cũng không giống ngoan ngoãn cho lắm.
Võ Mạn Châu lại vỗ bàn một cái, nhấn mạnh: "Không được đánh nhau, không được cãi nhau, không được xuống sông, không được trèo cây..."
"Thế này thì còn sống sao được nữa!" Khúc Lục bĩu môi, khuôn mặt lấm lem như muốn nói rõ hai chữ:
Không phục!
Không nghe!
"Hừ!" Võ Mạn Châu nhìn mấy đứa nhóc nghịch ngợm, càng nhìn càng thấy bất an, bèn lập tức triệu hồi "đại ma vương".
"Thị Tử, mấy hôm nay mấy đứa này giao cho con đấy, đừng để chúng nó chạy lung tung."
Nhận được nhiệm vụ, Thị Tử khẽ nhướng mí mắt, hất nhẹ mái tóc hơi dài che khuất đôi mắt, liếc nhìn đám nhóc đang hoảng sợ rồi gật đầu.
"Bà yên tâm, mấy ngày tới con sẽ dẫn chúng nó đi khai hoang, dù sao con cũng đang rảnh."
Đại đội của họ có thưởng công điểm cho việc khai hoang, nhưng điểm thưởng ít, lại tốn sức nên ít người làm.
Nhưng lúc này thì không cần quan tâm đến chuyện đó nữa, miễn là có thể trông chừng được đám nhóc nghịch ngợm này là được.
Vấn đề của đám trẻ đã được giải quyết.
Cả nhà đồng loạt nhìn về phía Tiểu Đào Đào đang ngoan ngoãn ngồi cạnh Tống Hành, múc trứng hấp ăn ngon lành.
"Hở?"
Nhận thấy ánh mắt của mọi người, bé ngẩng đầu lên khỏi bát, mép còn dính vụn trứng, đôi mắt to tròn nhìn mọi người với vẻ khó hiểu, giọng nói ngây thơ hỏi:
"Gì vậy ạ?"
À, cũng chẳng có gì to tát.
Chỉ là sau một hồi suy tính thiệt lợi, Tiểu Đào Đào lại được phân cho Lận Thanh Hòa chăm sóc.
Võ Mạn Châu nhìn anh, chẳng lẽ sắp được làm đội trưởng đại đội nên cuối cùng cũng hiểu chuyện hơn một tí rồi?
"Con đã lên chức đội trưởng, người trong nhà chắc chắn sẽ gửi tặng không ít quà mừng..."
"Con bớt giỡn đi, lên chức đội trưởng đại đội càng cần chú ý mặt mũi hơn đó." Võ Mạn Châu nhịn không được mắng, nhưng nghĩ đến đây là chuyện tốt, bà lại cố nhịn xuống.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi thắp cho cha con một nén hương, đây là chuyện vui lớn của nhà họ Khúc đấy."
Hiện tại trên bàn ăn này có tân đội trưởng, có bí thư thôn, còn có chủ nhiệm hội phụ nữ, ngay cả đội trưởng đội tuần tra bên kia cũng có người nhà họ Khúc.
"Đúng là tổ tiên phù hộ."
Chuyện này mà nói theo lẽ thường, thì quả thực là may mắn hiếm có.
Cả nhà vui mừng phấn khởi một hồi, Võ Mạn Châu lại dặn dò:
"Gần đây mấy đứa ra ngoài phải cẩn thận đấy, bây giờ trong đội nhiều người không vừa mắt nhà mình lắm."
"Mẹ yên tâm, con là người cẩn thận nhất." Chưa đợi ai lên tiếng, Tống Hành đã cười hề hề đảm bảo: "Tuyệt đối sẽ không chủ động gây chuyện đâu."
Thằng con rể này không nói thì thôi, vừa nói là bà lại thấy bất an, bà nhìn một lượt những người trên bàn.
Nhà lão đại, cả hai vợ chồng đều là người ít nói, dù có làm bí thư chi bộ cũng không có gì đáng ngại.
Con trai cả của nhà lão đại đang ở trong quân đội, so với những nhà khác có phần hơn hẳn, không cần phải lo lắng.
Nhà lão nhị tuy có hơi chi li tính toán, nhưng nhìn chung cũng không có vấn đề gì lớn, Khúc Tam cũng là đứa con ngoan ngoãn, không cần phải lo.
Vợ chồng nhà lão tam thì thật thà chất phác, chỉ là mấy đứa con...
Khúc Lục, chỉ cần nghĩ đến là đã thấy rắc rối, phải để ý kỹ.
Vợ chồng nhà lão tứ thì bên nhà vợ hơi phiền phức, đôi lúc không được sáng suốt cho lắm, nhưng có Khúc Thất ở đó trông chừng, cũng không cần lo lắng quá.
Người cần phải lo lắng nhất chính là Khúc Bát, còn có ba đứa nhóc Khúc Cửu, Khúc Thập, Khúc Thập Nhất nữa.
"Chính là mấy đứa đấy." Võ Mạn Châu vỗ bàn, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào mấy đứa nhóc trên bàn.
"Lục, Bát, Cửu, Thập, Thập Nhất, ra ngoài không được gây chuyện, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi ạ."
Mấy đứa trẻ đồng thanh đáp lời rất ngoan ngoãn.
Nhưng mà nhìn những khuôn mặt nhem nhuốc vì nghịch ngợm và đôi mắt láo liên kia, trông thế nào cũng không giống ngoan ngoãn cho lắm.
Võ Mạn Châu lại vỗ bàn một cái, nhấn mạnh: "Không được đánh nhau, không được cãi nhau, không được xuống sông, không được trèo cây..."
"Thế này thì còn sống sao được nữa!" Khúc Lục bĩu môi, khuôn mặt lấm lem như muốn nói rõ hai chữ:
Không phục!
Không nghe!
"Hừ!" Võ Mạn Châu nhìn mấy đứa nhóc nghịch ngợm, càng nhìn càng thấy bất an, bèn lập tức triệu hồi "đại ma vương".
"Thị Tử, mấy hôm nay mấy đứa này giao cho con đấy, đừng để chúng nó chạy lung tung."
Nhận được nhiệm vụ, Thị Tử khẽ nhướng mí mắt, hất nhẹ mái tóc hơi dài che khuất đôi mắt, liếc nhìn đám nhóc đang hoảng sợ rồi gật đầu.
"Bà yên tâm, mấy ngày tới con sẽ dẫn chúng nó đi khai hoang, dù sao con cũng đang rảnh."
Đại đội của họ có thưởng công điểm cho việc khai hoang, nhưng điểm thưởng ít, lại tốn sức nên ít người làm.
Nhưng lúc này thì không cần quan tâm đến chuyện đó nữa, miễn là có thể trông chừng được đám nhóc nghịch ngợm này là được.
Vấn đề của đám trẻ đã được giải quyết.
Cả nhà đồng loạt nhìn về phía Tiểu Đào Đào đang ngoan ngoãn ngồi cạnh Tống Hành, múc trứng hấp ăn ngon lành.
"Hở?"
Nhận thấy ánh mắt của mọi người, bé ngẩng đầu lên khỏi bát, mép còn dính vụn trứng, đôi mắt to tròn nhìn mọi người với vẻ khó hiểu, giọng nói ngây thơ hỏi:
"Gì vậy ạ?"
À, cũng chẳng có gì to tát.
Chỉ là sau một hồi suy tính thiệt lợi, Tiểu Đào Đào lại được phân cho Lận Thanh Hòa chăm sóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.