Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 39:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
"Kỳ lạ ghê!"
Tiểu Đào Đào ngồi bên bờ suối, thõng hai chân trần xuống dòng nước mát rượi, cảm giác thật dễ chịu.
"Kỳ lạ gì cơ?" Bên cạnh bé là Lận Thanh Hòa đang giặt quần áo ở cuối dòng suối.
Tiểu Đào Đào lắc lắc chân, cảnh giác nhìn quanh, sau đó nghiêm túc áp đầu nhỏ vào tai Lận Thanh Hòa, thì thầm.
"Anh ơi, em cảm thấy mọi người đang giấu diếm chuyện gì đó!"
Chưa đợi Lận Thanh Hòa trả lời, Tiểu Đào Đào đã ngẩng cằm, ưỡn ngực tự hào.
"Nhưng mà em biết hết rồi!"
"Em là người thông minh nhất!"
Lận Thanh Hòa: "???"
Ơ, bé biết gì cơ? Bây giờ con nít ba tuổi nói chuyện đã biết ngắt nghỉ câu chữ thế này rồi ư?
"Em biết gì nào?" Cuối cùng cậu cũng không nhịn được sự tò mò.
Bị hỏi đột ngột như vậy, Tiểu Đào Đào hơi ngẩn người một lúc, sau đó gật đầu quả quyết: "Dạ, em biết hết á!"
"Rồi rồi, anh biết em biết hết rồi." Lận Thanh Hòa bất lực xoa trán, tự thấy mình cũng thật ngốc nghếch.
Con nít ba tuổi thì biết được bí mật gì chứ.
"Thôi, em mau nhấc chân lên đi, cảm lạnh bây giờ." Lận Thanh Hòa "tốt bụng" nhìn hai bàn chân nhỏ xíu vẫn còn ngâm trong nước.
Tuyệt đối là vì sức khỏe của bé, chứ không phải cậu đang trả thù việc bị trêu chọc đâu nhé!
Tiểu Đào Đào không vui bĩu môi. Nước mát thế này mà, bé bực bội dậm chân xuống làm nước bắn tung tóe.
"Tiểu Đào Đào, không chịu nhấc chân thì ngày mai đừng hòng xem truyện tranh."
"Dạ dạ..." Nhắc đến truyện tranh, Tiểu Đào Đào lập tức biết điều, phụng phịu nhấc chân lên.
"Á!"
Bàn chân bỗng bị cắn một cái, Tiểu Đào Đào cúi đầu nhìn thấy một con rùa to bằng đầu của bé đang ngoạm chặt ngón chân bé.
"Chân... chân..." Bé nín thở, mím chặt môi, mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhưng kiên quyết không khóc.
"Chân... chân em mất tiêu rồi..."
Nghe thấy tiếng kêu, Lận Thanh Hòa vội vã chạy tới. Nhìn thấy con rùa to tướng đang cắn vào chân Tiểu Đào Đào, cậu giật mình, vội vàng túm mai rùa nhấc lên.
Nhưng con rùa vẫn ngoạm chặt lấy chân bé.
Lận Thanh Hòa thót tim, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy chỉ là chuyện nhỏ.
Móng chân Tiểu Đào Đào hơi dài, con rùa chỉ đang cắn chặt lấy móng chân cái của bé. Lận Thanh Hòa lay nhẹ, dùng thêm chút lực, móng chân lập tức đứt ngang.
"Chân... chân... móng chân em mất tiêu rồi..."
Tiểu Đào Đào nào biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy con rùa to tướng cắn vào chân mình, đôi mắt bé ánh lên vẻ cứng cỏi, muốn khóc nhưng cố kìm nén.
"Mất... mất rồi..."
Thiếu ngón chân, từ nay về sau bé sẽ thành Đào Đào què mất!
"Không mất đâu, không mất đâu, Tiểu Đào Đào nhìn xem, ngón chân vẫn còn nguyên đây này, cái bị rụng là móng chân thôi."
Lận Thanh Hòa ném con rùa vào chậu, vội vàng dỗ dành Tiểu Đào Đào.
"Nhìn xem, có thấy đau không?"
Một lúc lâu sau, đôi mắt Tiểu Đào Đào mới có thần trở lại, nước mắt lưng tròng, miệng mím chặt, bụng nhỏ phập phồng.
Lận Thanh Hòa dỗ dành hồi lâu bé mới chịu mở mắt.
??
Sau đó bé mở mắt ra liếc xuống, rồi lại nhanh chóng nhắm lại, liếc xuống, lặp đi lặp lại vài lần. Cuối cùng bé thử cử động ngón chân, thấy không đau mới chịu mở to mắt quan sát kỹ.
Móng chân cái bên trái bị mất một mẩu, không chảy máu, ngón chân vẫn còn nguyên vẹn.
Tiểu Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, giọng nói non nớt pha chút nghẹn ngào.
"Hù chết em rồi!"
Nói rồi, Tiểu Đào Đào bất ngờ đứng phắt dậy, lảo đảo chạy về phía chậu nước, nhìn con rùa to tướng vẫn còn ở đó, bé nhặt một cành cây nhỏ bên cạnh lên đập bốp bốp.
"Rùa hư!"
Vừa đánh bé vừa kìm lại nước mắt sắp sửa rơi xuống, chỉ có điều vì lúc nãy bị dọa nên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ bừng.
Lận Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, nhìn đống quần áo chưa giặt xong, cậu tùy ý nhặt lên ném vào chậu.
"Chúng ta về trước đi, Đào Đào."
Tiểu Đào Đào ngồi bên bờ suối, thõng hai chân trần xuống dòng nước mát rượi, cảm giác thật dễ chịu.
"Kỳ lạ gì cơ?" Bên cạnh bé là Lận Thanh Hòa đang giặt quần áo ở cuối dòng suối.
Tiểu Đào Đào lắc lắc chân, cảnh giác nhìn quanh, sau đó nghiêm túc áp đầu nhỏ vào tai Lận Thanh Hòa, thì thầm.
"Anh ơi, em cảm thấy mọi người đang giấu diếm chuyện gì đó!"
Chưa đợi Lận Thanh Hòa trả lời, Tiểu Đào Đào đã ngẩng cằm, ưỡn ngực tự hào.
"Nhưng mà em biết hết rồi!"
"Em là người thông minh nhất!"
Lận Thanh Hòa: "???"
Ơ, bé biết gì cơ? Bây giờ con nít ba tuổi nói chuyện đã biết ngắt nghỉ câu chữ thế này rồi ư?
"Em biết gì nào?" Cuối cùng cậu cũng không nhịn được sự tò mò.
Bị hỏi đột ngột như vậy, Tiểu Đào Đào hơi ngẩn người một lúc, sau đó gật đầu quả quyết: "Dạ, em biết hết á!"
"Rồi rồi, anh biết em biết hết rồi." Lận Thanh Hòa bất lực xoa trán, tự thấy mình cũng thật ngốc nghếch.
Con nít ba tuổi thì biết được bí mật gì chứ.
"Thôi, em mau nhấc chân lên đi, cảm lạnh bây giờ." Lận Thanh Hòa "tốt bụng" nhìn hai bàn chân nhỏ xíu vẫn còn ngâm trong nước.
Tuyệt đối là vì sức khỏe của bé, chứ không phải cậu đang trả thù việc bị trêu chọc đâu nhé!
Tiểu Đào Đào không vui bĩu môi. Nước mát thế này mà, bé bực bội dậm chân xuống làm nước bắn tung tóe.
"Tiểu Đào Đào, không chịu nhấc chân thì ngày mai đừng hòng xem truyện tranh."
"Dạ dạ..." Nhắc đến truyện tranh, Tiểu Đào Đào lập tức biết điều, phụng phịu nhấc chân lên.
"Á!"
Bàn chân bỗng bị cắn một cái, Tiểu Đào Đào cúi đầu nhìn thấy một con rùa to bằng đầu của bé đang ngoạm chặt ngón chân bé.
"Chân... chân..." Bé nín thở, mím chặt môi, mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhưng kiên quyết không khóc.
"Chân... chân em mất tiêu rồi..."
Nghe thấy tiếng kêu, Lận Thanh Hòa vội vã chạy tới. Nhìn thấy con rùa to tướng đang cắn vào chân Tiểu Đào Đào, cậu giật mình, vội vàng túm mai rùa nhấc lên.
Nhưng con rùa vẫn ngoạm chặt lấy chân bé.
Lận Thanh Hòa thót tim, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy chỉ là chuyện nhỏ.
Móng chân Tiểu Đào Đào hơi dài, con rùa chỉ đang cắn chặt lấy móng chân cái của bé. Lận Thanh Hòa lay nhẹ, dùng thêm chút lực, móng chân lập tức đứt ngang.
"Chân... chân... móng chân em mất tiêu rồi..."
Tiểu Đào Đào nào biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy con rùa to tướng cắn vào chân mình, đôi mắt bé ánh lên vẻ cứng cỏi, muốn khóc nhưng cố kìm nén.
"Mất... mất rồi..."
Thiếu ngón chân, từ nay về sau bé sẽ thành Đào Đào què mất!
"Không mất đâu, không mất đâu, Tiểu Đào Đào nhìn xem, ngón chân vẫn còn nguyên đây này, cái bị rụng là móng chân thôi."
Lận Thanh Hòa ném con rùa vào chậu, vội vàng dỗ dành Tiểu Đào Đào.
"Nhìn xem, có thấy đau không?"
Một lúc lâu sau, đôi mắt Tiểu Đào Đào mới có thần trở lại, nước mắt lưng tròng, miệng mím chặt, bụng nhỏ phập phồng.
Lận Thanh Hòa dỗ dành hồi lâu bé mới chịu mở mắt.
??
Sau đó bé mở mắt ra liếc xuống, rồi lại nhanh chóng nhắm lại, liếc xuống, lặp đi lặp lại vài lần. Cuối cùng bé thử cử động ngón chân, thấy không đau mới chịu mở to mắt quan sát kỹ.
Móng chân cái bên trái bị mất một mẩu, không chảy máu, ngón chân vẫn còn nguyên vẹn.
Tiểu Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, giọng nói non nớt pha chút nghẹn ngào.
"Hù chết em rồi!"
Nói rồi, Tiểu Đào Đào bất ngờ đứng phắt dậy, lảo đảo chạy về phía chậu nước, nhìn con rùa to tướng vẫn còn ở đó, bé nhặt một cành cây nhỏ bên cạnh lên đập bốp bốp.
"Rùa hư!"
Vừa đánh bé vừa kìm lại nước mắt sắp sửa rơi xuống, chỉ có điều vì lúc nãy bị dọa nên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ bừng.
Lận Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, nhìn đống quần áo chưa giặt xong, cậu tùy ý nhặt lên ném vào chậu.
"Chúng ta về trước đi, Đào Đào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.