Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 48:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Lận Thanh Hòa chớp mắt, nhìn sang Tống Hành.
Tống Hành lập tức lên tiếng.
"Chúng tôi là hợp tác xã đại đội Hướng Dương, ngô trên đại đội sắp đến mùa thu hoạch, nghe nói đời sống cán bộ công nhân viên đội vận tải tốt, phúc lợi cũng tốt, mà Trung thu cũng sắp đến rồi, không biết có cần thêm ngô làm phúc lợi không?"
"Hóa ra là thế."
Từ Triển càng thêm nhiệt tình, cuộc sống ở thành phố tuy không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng ai mà chẳng muốn sung túc hơn? Đặc biệt là phúc lợi, càng nhiều càng tốt chứ sao.
Hai người trò chuyện rôm rả.
Tiểu Đào Đào một tay được Lận Thanh Hòa dắt, một tay bắt đầu đếm đếm, nhíu mày suy nghĩ.
Bây giờ đến Trung thu hình như còn rất rất nhiều ngày nữa, Tiểu Đào Đào vô cùng khó hiểu.
Nhưng lúc này chẳng ai rảnh rỗi giải thích cho bé.
Ba người đi theo Từ Triển vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng đi đến văn phòng, sau đó gõ cửa.
"Chú ơi, có mấy người ở hợp tác xã dưới quê lên tìm chú. Đây là chú của cháu, chủ nhiệm Từ, phụ trách vật tư bên bộ phận hậu cần." Từ Triển cười hề hề, gãi gãi đầu, ra vẻ thật thà chất phác.
Tống Hành kinh ngạc nhìn Từ Triển, thầm nghĩ:
Cậu nhóc này, không đơn giản!
Thế là đưa thẳng bọn họ đến đây luôn!
Chủ nhiệm Từ mà Từ Triển nhắc đến thực ra là phó chủ nhiệm bộ phận hậu cần, ngoài ông ta ra còn ba phó chủ nhiệm khác.
Gần đây, nghe nói chủ nhiệm sắp nghỉ hưu, mấy vị phó chủ nhiệm đều ra sức thể hiện bản thân, mong muốn được thăng chức.
"Chào đồng chí, mời ngồi, mời ngồi."
Nghe Từ Triển nói là người của hợp tác xã dưới quê lên, chủ nhiệm Từ đã hiểu ra vấn đề.
"Mấy đồng chí đến đây là muốn bán sản phẩm gì của đại đội vậy?"
Thời buổi này, vật tư đều được phân phối thống nhất, mỗi người đều có hạn mức, chẳng ai lại từ chối nguồn hàng từ dưới quê lên cả.
Hơn nữa, đây lại là hợp tác xã, hợp tác với họ chẳng phải là việc làm chính đáng hay sao?
"Gần đây ngô bên đại đội chúng tôi đến mùa thu hoạch, không biết bên chủ nhiệm Từ có nhu cầu không? Có thể lấy bao nhiêu ạ?"
Nói rồi, Tống Hành móc từ trong túi áo ra hai bắp ngô to mập, mỗi bắp nặng đến nửa cân.
Một bắp có màu tím trắng xen kẽ, hình dáng tròn trịa, là loại ngô nếp, bắp còn lại màu trắng, hạt nhỏ và dài, vị ngọt thanh.
Cả hai bắp ngô đều hạt đều tăm tắp, nhìn rất tươi ngon.
Chủ nhiệm Từ vừa nhìn thấy đã sáng mắt.
Đây rõ ràng là ngô ngon!
Khác hẳn với loại ngô héo úa, lép kẹp mà bọn họ được phân cuối năm ngoái.
"Đồng chí, đại đội của mấy người có bao nhiêu?"
Nghe giọng điệu này...
Tống Hành âm thầm nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Không biết chủ nhiệm Từ cần bao nhiêu ạ?"
"Để tôi xem, đội vận tải chúng tôi có hơn hai trăm người, ngô này vừa có thể làm phúc lợi hàng tháng cho mọi người, vừa có thể dùng để nấu ăn trong nhà ăn."
Vậy chắc cũng phải vài tạ, Tống Hành vừa nghĩ đến đây...
"Vậy lấy 3 tấn đi."
"..."
Ba người đồng loạt kinh ngạc.
Tống Hành lần đầu tiên trong đời chứng kiến thương vụ lớn như vậy.
Lận Thanh Hòa thì không ngờ chủ nhiệm Từ lại lấy nhiều như vậy, có chút bất ngờ.
Còn Tiểu Đào Đào thì hoàn toàn mơ hồ, không biết "tấn" là gì.
"Ít quá à?"
Chủ nhiệm Từ ôn tồn nói: "Nếu giá cả hợp lý, còn dư bao nhiêu tôi có thể giúp đồng chí liên hệ nơi khác."
"Không, nhiều quá ạ." Tống Hành lau mồ hôi lạnh trên trán: "Đại đội chúng tôi còn phải để dành giống nữa, e là không có nhiều như vậy, một tấn thì được ạ."
"Ít quá đấy." Chủ nhiệm Từ nhíu mày, nhắc nhở: "Đồng chí này, ngoài đại đội của mình ra, chẳng phải còn nhiều đại đội khác sao?”
”Cơ hội tốt như vậy, chúng ta nên kết nối với nhau, cùng giúp đỡ lẫn nhau."
Tống Hành lập tức lên tiếng.
"Chúng tôi là hợp tác xã đại đội Hướng Dương, ngô trên đại đội sắp đến mùa thu hoạch, nghe nói đời sống cán bộ công nhân viên đội vận tải tốt, phúc lợi cũng tốt, mà Trung thu cũng sắp đến rồi, không biết có cần thêm ngô làm phúc lợi không?"
"Hóa ra là thế."
Từ Triển càng thêm nhiệt tình, cuộc sống ở thành phố tuy không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng ai mà chẳng muốn sung túc hơn? Đặc biệt là phúc lợi, càng nhiều càng tốt chứ sao.
Hai người trò chuyện rôm rả.
Tiểu Đào Đào một tay được Lận Thanh Hòa dắt, một tay bắt đầu đếm đếm, nhíu mày suy nghĩ.
Bây giờ đến Trung thu hình như còn rất rất nhiều ngày nữa, Tiểu Đào Đào vô cùng khó hiểu.
Nhưng lúc này chẳng ai rảnh rỗi giải thích cho bé.
Ba người đi theo Từ Triển vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng đi đến văn phòng, sau đó gõ cửa.
"Chú ơi, có mấy người ở hợp tác xã dưới quê lên tìm chú. Đây là chú của cháu, chủ nhiệm Từ, phụ trách vật tư bên bộ phận hậu cần." Từ Triển cười hề hề, gãi gãi đầu, ra vẻ thật thà chất phác.
Tống Hành kinh ngạc nhìn Từ Triển, thầm nghĩ:
Cậu nhóc này, không đơn giản!
Thế là đưa thẳng bọn họ đến đây luôn!
Chủ nhiệm Từ mà Từ Triển nhắc đến thực ra là phó chủ nhiệm bộ phận hậu cần, ngoài ông ta ra còn ba phó chủ nhiệm khác.
Gần đây, nghe nói chủ nhiệm sắp nghỉ hưu, mấy vị phó chủ nhiệm đều ra sức thể hiện bản thân, mong muốn được thăng chức.
"Chào đồng chí, mời ngồi, mời ngồi."
Nghe Từ Triển nói là người của hợp tác xã dưới quê lên, chủ nhiệm Từ đã hiểu ra vấn đề.
"Mấy đồng chí đến đây là muốn bán sản phẩm gì của đại đội vậy?"
Thời buổi này, vật tư đều được phân phối thống nhất, mỗi người đều có hạn mức, chẳng ai lại từ chối nguồn hàng từ dưới quê lên cả.
Hơn nữa, đây lại là hợp tác xã, hợp tác với họ chẳng phải là việc làm chính đáng hay sao?
"Gần đây ngô bên đại đội chúng tôi đến mùa thu hoạch, không biết bên chủ nhiệm Từ có nhu cầu không? Có thể lấy bao nhiêu ạ?"
Nói rồi, Tống Hành móc từ trong túi áo ra hai bắp ngô to mập, mỗi bắp nặng đến nửa cân.
Một bắp có màu tím trắng xen kẽ, hình dáng tròn trịa, là loại ngô nếp, bắp còn lại màu trắng, hạt nhỏ và dài, vị ngọt thanh.
Cả hai bắp ngô đều hạt đều tăm tắp, nhìn rất tươi ngon.
Chủ nhiệm Từ vừa nhìn thấy đã sáng mắt.
Đây rõ ràng là ngô ngon!
Khác hẳn với loại ngô héo úa, lép kẹp mà bọn họ được phân cuối năm ngoái.
"Đồng chí, đại đội của mấy người có bao nhiêu?"
Nghe giọng điệu này...
Tống Hành âm thầm nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Không biết chủ nhiệm Từ cần bao nhiêu ạ?"
"Để tôi xem, đội vận tải chúng tôi có hơn hai trăm người, ngô này vừa có thể làm phúc lợi hàng tháng cho mọi người, vừa có thể dùng để nấu ăn trong nhà ăn."
Vậy chắc cũng phải vài tạ, Tống Hành vừa nghĩ đến đây...
"Vậy lấy 3 tấn đi."
"..."
Ba người đồng loạt kinh ngạc.
Tống Hành lần đầu tiên trong đời chứng kiến thương vụ lớn như vậy.
Lận Thanh Hòa thì không ngờ chủ nhiệm Từ lại lấy nhiều như vậy, có chút bất ngờ.
Còn Tiểu Đào Đào thì hoàn toàn mơ hồ, không biết "tấn" là gì.
"Ít quá à?"
Chủ nhiệm Từ ôn tồn nói: "Nếu giá cả hợp lý, còn dư bao nhiêu tôi có thể giúp đồng chí liên hệ nơi khác."
"Không, nhiều quá ạ." Tống Hành lau mồ hôi lạnh trên trán: "Đại đội chúng tôi còn phải để dành giống nữa, e là không có nhiều như vậy, một tấn thì được ạ."
"Ít quá đấy." Chủ nhiệm Từ nhíu mày, nhắc nhở: "Đồng chí này, ngoài đại đội của mình ra, chẳng phải còn nhiều đại đội khác sao?”
”Cơ hội tốt như vậy, chúng ta nên kết nối với nhau, cùng giúp đỡ lẫn nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.