Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 47:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Trong một mảnh vui vẻ đưa tiễn, Khúc Lục, Khúc Thất, Khúc Bát dùng ánh mắt đầy u oán nhìn Lận Thanh Hòa đứng cạnh Tiểu Đào Đào, người cũng được lên thành phố.
"Sao cậu ấy được đi chứ? Con cũng muốn vào thành phố." Khúc Lục ấm ức nói.
“Con có thể giúp mọi người khuân vác đồ đạc." Khúc Thất tự đề cử.
“Con cũng vậy." Khúc Bát hùa theo.
"Có lẽ là bởi vì A Hòa có tiền đi xe, còn mấy đứa thì không." Tống Hành mỉm cười, gian xảo nói. "Nếu mấy đứa có tiền đi xe, cộng thêm một chút phí dịch vụ, thì dượng sẽ dẫn mấy đứa đi."
"1 đồng thôi, chỉ cần 1 đồng là dượng dẫn đi."
Anh nhìn Khúc Thất, bé trai thông minh nhất trong nhà.
Đừng coi thường những đứa trẻ này, chúng có thể kiếm tiền bằng cách nhặt những thứ lặt vặt trên núi, sau đó lén lút mang ra xã bán, gom góp lại cũng được một khoản kha khá đấy.
Khúc Thất khựng lại, lần đầu tiên lộ vẻ bối rối, cậu bé nhảy dựng lên, lùi về sau, cảnh giác nói: "Con không có tiền."
"Vậy thì chịu thôi."
Tiền xe lên thành phố của Tống Hành do đại đội chi trả, Tiểu Đào Đào còn nhỏ nên được miễn phí, còn Lận Thanh Hòa thì do Tuyên Nhiêu chi trả tiền xe cho con trai vào thành phố chơi.
Thực ra, còn có lý do là vì Lận Thanh Hòa sẽ đóng vai trò là người dẫn đường.
Tống Hành tự nhủ, chỉ cần chuyện lần này thành công, đừng nói là tiền xe của Lận Thanh Hòa, đến tiền ăn uống của hai mẹ con cậu anh cũng đòi lại được hết!
*
Đại đội của họ tên là đại đội Hướng Dương, nằm ở vị trí khá hẻo lánh, muốn đi đâu phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới đến xã để bắt xe, sau đó đi thêm hai tiếng xe buýt nữa mới đến nội thành.
Đúng vậy, là thẳng tiến đến nội thành.
Từ chỗ bọn họ đến huyện và đến thành phố đều mất khoảng thời gian tương tự, vì vậy họ quyết định đi thẳng đến thành phố.
Hơn nữa, so với huyện chưa từng đặt chân đến, Lận Thanh Hòa quen thuộc với thành phố hơn.
Chuyến xe bọn họ đi hồi trước thuộc đội vận tải giao thông công cộng của thành phố, ngồi trên xe mất hai ba ngày nên cũng có chút quen biết, ít nhất khi đến đó họ sẽ không phải mò mẫm như ruồi mất đầu.
"Xin chào, cho hỏi chú Đinh Ứng có ở đây không ạ?" Bọn họ vừa xuống xe ở ngay đội vận tải giao thông công cộng nơi Đinh Ứng làm việc.
Lận Thanh Hòa đi trước, vẻ mặt điềm tĩnh.
Tống Hành và Tiểu Đào Đào đi phía sau, tuy rằng rất cố gắng để không để lộ vẻ "nhà quê", nhưng ánh mắt đảo liên tục đã tố cáo tất cả.
Mọi người xung quanh không khỏi nhìn bọn họ thêm vài lần.
Tất nhiên không phải vì bọn họ trông quê mùa, mà bởi vì cả ba người đều quá đẹp.
Mặc dù trang phục không hợp thời trang như người thành phố, cũng không đeo đồng hồ, quần áo còn vá víu, nhưng không thể che giấu được vẻ ngoài ưa nhìn.
Đặc biệt là hình ảnh người đàn ông tuấn tú dắt theo hai đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Ngay cả người được hỏi, khi nhìn thấy bọn họ cũng không khỏi mỉm cười, vô cùng nhiệt tình.
"Tìm chú Đinh phải không? Vừa nãy tôi còn thấy chú ấy, đi, tôi dẫn mọi người đi tìm." Người nói là một thanh niên, rất nhiệt tình.
Trên đường đi, bọn họ còn chưa kịp nói gì, anh ta đã thao thao bất tuyệt tự giới thiệu về bản thân.
Người này tên là Từ Triển, là công nhân thời vụ của đội vận tải, tháng sau sẽ được vào biên chế.
Còn Đinh Ứng là người cùng nhóm với anh ta, cho nên khá thân thiết.
"À đúng rồi, mọi người tìm chú Đinh có việc gì vậy? Hôm nay đến sớm đấy, muộn một chút là chú ấy lại chạy xe lên thành phố S rồi, phải nửa tháng mới về." Từ Triển nói.
"Sao cậu ấy được đi chứ? Con cũng muốn vào thành phố." Khúc Lục ấm ức nói.
“Con có thể giúp mọi người khuân vác đồ đạc." Khúc Thất tự đề cử.
“Con cũng vậy." Khúc Bát hùa theo.
"Có lẽ là bởi vì A Hòa có tiền đi xe, còn mấy đứa thì không." Tống Hành mỉm cười, gian xảo nói. "Nếu mấy đứa có tiền đi xe, cộng thêm một chút phí dịch vụ, thì dượng sẽ dẫn mấy đứa đi."
"1 đồng thôi, chỉ cần 1 đồng là dượng dẫn đi."
Anh nhìn Khúc Thất, bé trai thông minh nhất trong nhà.
Đừng coi thường những đứa trẻ này, chúng có thể kiếm tiền bằng cách nhặt những thứ lặt vặt trên núi, sau đó lén lút mang ra xã bán, gom góp lại cũng được một khoản kha khá đấy.
Khúc Thất khựng lại, lần đầu tiên lộ vẻ bối rối, cậu bé nhảy dựng lên, lùi về sau, cảnh giác nói: "Con không có tiền."
"Vậy thì chịu thôi."
Tiền xe lên thành phố của Tống Hành do đại đội chi trả, Tiểu Đào Đào còn nhỏ nên được miễn phí, còn Lận Thanh Hòa thì do Tuyên Nhiêu chi trả tiền xe cho con trai vào thành phố chơi.
Thực ra, còn có lý do là vì Lận Thanh Hòa sẽ đóng vai trò là người dẫn đường.
Tống Hành tự nhủ, chỉ cần chuyện lần này thành công, đừng nói là tiền xe của Lận Thanh Hòa, đến tiền ăn uống của hai mẹ con cậu anh cũng đòi lại được hết!
*
Đại đội của họ tên là đại đội Hướng Dương, nằm ở vị trí khá hẻo lánh, muốn đi đâu phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới đến xã để bắt xe, sau đó đi thêm hai tiếng xe buýt nữa mới đến nội thành.
Đúng vậy, là thẳng tiến đến nội thành.
Từ chỗ bọn họ đến huyện và đến thành phố đều mất khoảng thời gian tương tự, vì vậy họ quyết định đi thẳng đến thành phố.
Hơn nữa, so với huyện chưa từng đặt chân đến, Lận Thanh Hòa quen thuộc với thành phố hơn.
Chuyến xe bọn họ đi hồi trước thuộc đội vận tải giao thông công cộng của thành phố, ngồi trên xe mất hai ba ngày nên cũng có chút quen biết, ít nhất khi đến đó họ sẽ không phải mò mẫm như ruồi mất đầu.
"Xin chào, cho hỏi chú Đinh Ứng có ở đây không ạ?" Bọn họ vừa xuống xe ở ngay đội vận tải giao thông công cộng nơi Đinh Ứng làm việc.
Lận Thanh Hòa đi trước, vẻ mặt điềm tĩnh.
Tống Hành và Tiểu Đào Đào đi phía sau, tuy rằng rất cố gắng để không để lộ vẻ "nhà quê", nhưng ánh mắt đảo liên tục đã tố cáo tất cả.
Mọi người xung quanh không khỏi nhìn bọn họ thêm vài lần.
Tất nhiên không phải vì bọn họ trông quê mùa, mà bởi vì cả ba người đều quá đẹp.
Mặc dù trang phục không hợp thời trang như người thành phố, cũng không đeo đồng hồ, quần áo còn vá víu, nhưng không thể che giấu được vẻ ngoài ưa nhìn.
Đặc biệt là hình ảnh người đàn ông tuấn tú dắt theo hai đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Ngay cả người được hỏi, khi nhìn thấy bọn họ cũng không khỏi mỉm cười, vô cùng nhiệt tình.
"Tìm chú Đinh phải không? Vừa nãy tôi còn thấy chú ấy, đi, tôi dẫn mọi người đi tìm." Người nói là một thanh niên, rất nhiệt tình.
Trên đường đi, bọn họ còn chưa kịp nói gì, anh ta đã thao thao bất tuyệt tự giới thiệu về bản thân.
Người này tên là Từ Triển, là công nhân thời vụ của đội vận tải, tháng sau sẽ được vào biên chế.
Còn Đinh Ứng là người cùng nhóm với anh ta, cho nên khá thân thiết.
"À đúng rồi, mọi người tìm chú Đinh có việc gì vậy? Hôm nay đến sớm đấy, muộn một chút là chú ấy lại chạy xe lên thành phố S rồi, phải nửa tháng mới về." Từ Triển nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.