Thập Niên 70: Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm
Chương 20:
Nhất Đoá Đoá Vân
02/09/2023
Cô còn có thể quay về nữa không? Trở lại thế giới hiện đại của cô ấy.
Buổi tối ngủ sớm, ngày hôm sau Lâm Diệc Y dậy rất sớm.
Trời đã tờ mờ sáng, tất cả mọi người đã thức dậy rời giường rửa mặt chào đón một ngày mới.
Vẫn là cỏ dại và các loại ngũ cốc hỗn độn, cũng không biết hôm nay ai là người nấu cơm, tay nghề quá kém, trong cháo có chút đen sì, không biết do không rửa nồi hay chưa rửa rau?
Nhìn những người khác ăn say sưa nhưng Lâm Diệc Y một ngụm cũng không uống xuống nổi. Dáng vẻ ghét bỏ khiến những thanh niên trí thức khác đều cho rằng cô đang phải uống một loại thuốc chuột nào đó.
Nhưng bọn họ đã sớm quen phản ứng này của Lâm Diệc Y vì đây cũng không phải ngày một ngày hai như vậy.
Cũng đã đói bụng rồi mà còn chọn chọn lựa lựa, đồ lắm chuyện!
Lâm Diệc Y nghĩ lát nữa cô sẽ xin nghỉ đi lên thị trấn mà vừa vặn trong tay có số tiền mới lấy lại được từ trong tay Vương Như Lan. Vì vậy cô có thể mua cho mình chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Cô không muốn sử dụng đồ cá nhân mà nguyên chủ đã để lại nên nhất định phải mua mới. Trên thị trấn còn được ăn chút đồ ăn ngon, cô từ chối ăn món ăn cho heo này.
Ghét bỏ đến trắng trợn.
Cô chủ động mở miệng nói với người bên cạnh: "Đồng chí Lý Thúy, lát nữa cô có thể xin nghỉ nửa ngày giúp tôi được không? Tôi chuẩn bị lên thị trấn kiểm tra cơ thể, tôi cảm giác cả người không được khỏe cho lắm.”
Lâm Diệc Y cũng không ngốc, mặc dù nguyên chủ thường xuyên xin nghỉ vì lười biếng nhưng riêng cô vẫn cứ phải tìm một lý do quang minh chính đại mới được.
Lý Thúy biết tình trạng của cô, nghĩ nghĩ cảm thấy cũng chỉ là một câu nói thôi nên lập tức gật đầu đồng ý.
Lâm Diệc Y chia phần cháo cho Lý Thúy, nghĩ bụng dù sao mình cũng không ăn, chi bằng cho đi vừa đỡ lãng phí vừa có thể cảm ơn.
Vào thời đại đồ ăn không đủ ăn, chuyện chủ động chia đồ ăn đi như vậy có thể khẳng định sẽ không một ai có thể từ chối.
Lý Thúy đổ đồ ăn vào trong bát của mình, không nhăn nhó không nghĩ ngợi, cùng lắm sau này giúp đỡ Lâm Diệc Y vài lần là được rồi.
Trong sách viết nơi này gọi là Triệu Gia Đồn, người trong thôn phần lớn đều mang họ Triệu, cách Triệu Gia Trấn một giờ đi bộ.
Đi xe chỉ tốn tầm hai mươi phút đồng hồ, rất gần.
Hạ quyết tâm chỉ xin nghỉ nửa ngày, Lâm Diệc Y đeo túi xách của nguyên chủ đi ra cửa.
Dựa vào miêu tả mở đầu trong cuốn sách thì cứ đi dọc theo con đường lớn trước mặt là có thể đến thị trấn.
Ban đầu cô không hề cảm thấy sợ hãi nhưng dần dần lại bị phong cảnh thôn quê xa lạ bốn phía bao quanh, trời còn chưa sáng hẳn, đoán chừng còn chưa tới bảy giờ ảnh hưởng.
Lâm Diệc Y hơi sợ hãi, nhặt một cành khô ở ven đường để tự vệ.
Cúi đầu đi về phía trước, suốt quãng đường đi không có chuyện gì xảy ra, hai bên đường đồng ruộng dần dần có bóng người, đều là nông dân đang ra đồng làm việc.
Đợi đến khi trời hửng sáng, mặt trời mọc lên xua tan đi sương mù mang tới một chút cảm giác mát mẻ, cô ngước mắt lên lập tức nhìn thấy nhà ngói gạch đỏ cao thấp xen kẽ phía đằng trước.
Buổi tối ngủ sớm, ngày hôm sau Lâm Diệc Y dậy rất sớm.
Trời đã tờ mờ sáng, tất cả mọi người đã thức dậy rời giường rửa mặt chào đón một ngày mới.
Vẫn là cỏ dại và các loại ngũ cốc hỗn độn, cũng không biết hôm nay ai là người nấu cơm, tay nghề quá kém, trong cháo có chút đen sì, không biết do không rửa nồi hay chưa rửa rau?
Nhìn những người khác ăn say sưa nhưng Lâm Diệc Y một ngụm cũng không uống xuống nổi. Dáng vẻ ghét bỏ khiến những thanh niên trí thức khác đều cho rằng cô đang phải uống một loại thuốc chuột nào đó.
Nhưng bọn họ đã sớm quen phản ứng này của Lâm Diệc Y vì đây cũng không phải ngày một ngày hai như vậy.
Cũng đã đói bụng rồi mà còn chọn chọn lựa lựa, đồ lắm chuyện!
Lâm Diệc Y nghĩ lát nữa cô sẽ xin nghỉ đi lên thị trấn mà vừa vặn trong tay có số tiền mới lấy lại được từ trong tay Vương Như Lan. Vì vậy cô có thể mua cho mình chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Cô không muốn sử dụng đồ cá nhân mà nguyên chủ đã để lại nên nhất định phải mua mới. Trên thị trấn còn được ăn chút đồ ăn ngon, cô từ chối ăn món ăn cho heo này.
Ghét bỏ đến trắng trợn.
Cô chủ động mở miệng nói với người bên cạnh: "Đồng chí Lý Thúy, lát nữa cô có thể xin nghỉ nửa ngày giúp tôi được không? Tôi chuẩn bị lên thị trấn kiểm tra cơ thể, tôi cảm giác cả người không được khỏe cho lắm.”
Lâm Diệc Y cũng không ngốc, mặc dù nguyên chủ thường xuyên xin nghỉ vì lười biếng nhưng riêng cô vẫn cứ phải tìm một lý do quang minh chính đại mới được.
Lý Thúy biết tình trạng của cô, nghĩ nghĩ cảm thấy cũng chỉ là một câu nói thôi nên lập tức gật đầu đồng ý.
Lâm Diệc Y chia phần cháo cho Lý Thúy, nghĩ bụng dù sao mình cũng không ăn, chi bằng cho đi vừa đỡ lãng phí vừa có thể cảm ơn.
Vào thời đại đồ ăn không đủ ăn, chuyện chủ động chia đồ ăn đi như vậy có thể khẳng định sẽ không một ai có thể từ chối.
Lý Thúy đổ đồ ăn vào trong bát của mình, không nhăn nhó không nghĩ ngợi, cùng lắm sau này giúp đỡ Lâm Diệc Y vài lần là được rồi.
Trong sách viết nơi này gọi là Triệu Gia Đồn, người trong thôn phần lớn đều mang họ Triệu, cách Triệu Gia Trấn một giờ đi bộ.
Đi xe chỉ tốn tầm hai mươi phút đồng hồ, rất gần.
Hạ quyết tâm chỉ xin nghỉ nửa ngày, Lâm Diệc Y đeo túi xách của nguyên chủ đi ra cửa.
Dựa vào miêu tả mở đầu trong cuốn sách thì cứ đi dọc theo con đường lớn trước mặt là có thể đến thị trấn.
Ban đầu cô không hề cảm thấy sợ hãi nhưng dần dần lại bị phong cảnh thôn quê xa lạ bốn phía bao quanh, trời còn chưa sáng hẳn, đoán chừng còn chưa tới bảy giờ ảnh hưởng.
Lâm Diệc Y hơi sợ hãi, nhặt một cành khô ở ven đường để tự vệ.
Cúi đầu đi về phía trước, suốt quãng đường đi không có chuyện gì xảy ra, hai bên đường đồng ruộng dần dần có bóng người, đều là nông dân đang ra đồng làm việc.
Đợi đến khi trời hửng sáng, mặt trời mọc lên xua tan đi sương mù mang tới một chút cảm giác mát mẻ, cô ngước mắt lên lập tức nhìn thấy nhà ngói gạch đỏ cao thấp xen kẽ phía đằng trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.