Thập Niên 70: Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm
Chương 21:
Nhất Đoá Đoá Vân
05/09/2023
Lâm Diệc Y lên tới thị trấn, sau khi hỏi đường đi đến cung tiêu xã cô vốn còn tưởng rằng cô đã ra ngoài rất sớm, hẳn là không có quá nhiều người. Kết quả là vừa đến cửa Cung tiêu xã, bên trong chật ních người.
Sau một hồi bon chen chen lấn, bím tóc của cô cũng đã bị bung ra.
Cô mua được xà phòng thơm, mấy cái băng vệ sinh, ba cái quần đùi nhỏ, hai cái áo ba lỗ, bàn chải đánh răng kem răng, hai cái khăn mặt, ba đôi vớ và đủ loại đồ linh tinh khác.
Mua xong một đống đồ dùng sinh hoạt mới thì bụng cũng đói không chịu được, bốn mươi đồng mang đi tiêu chỉ còn lại hơn hai mươi tệ.
Cô đến quán cơm quốc doanh.
Lâm Diệc Y nhìn mấy tấm phiếu bột mì và phiếu thịt trong tay, mua bốn cái bánh bao thịt lớn cắn một miếng xuống. Bánh bao béo ngậy, không biết có phải do ảo giác của cô hay không mà bánh bao vô cùng ngon miệng.
Cô là người miền Nam, rất ít ăn bánh bột mì, bữa cơm chủ yếu có các món như cơm và rau xào.
Hiện tại cô lại cảm thấy cái bánh bao này thơm ngon hơn bao giờ hết. Một hơi ăn hai cái lớn, hai cái còn còn lại đựng vào trong giấy dầu mang về để buổi tối đói lại ăn.
Đến thời điểm này, ăn cái gì cũng thơm ngon.
Mang theo một túi đồ, Lâm Diệc Y chậm rãi trở về, đi bộ tới tới lui lui như thế, suýt chút nữa cô đã mệt mỏi kiệt sức.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng máy kéo, Lâm Diệc Y vội vàng quay đầu lại nhìn.
Rất nhiều bụi đất bay lên.
Con đường này không có ngã ba, đích đến cuối cùng cũng chỉ có một mình Triệu Gia Đồn. Tâm tư suy tính, Lâm Diệc Y vẫy tay đón xe.
"Đồng chí, đồng chí, có thể cho tôi đi nhờ xe không?"
Triệu Thịnh thấy rõ người đón xe, phát hiện là thanh niên tri thức nhảy sông hôm qua liền không nghĩ nhiều, tiện đường dừng xe bảo: "Lên đây."
Gặp phải người cùng thôn, tiện thể mang đi nhờ một đoạn cũng là chuyện thường tình.
Người ta phản ứng lại không tồi, Lâm Diệc Y lễ phép mỉm cười với người lái xe rồi cầm một túi đồ lớn leo lên máy kéo.
“Cảm ơn đồng chí, nếu không gặp được anh chắc tôi phải đi rất lâu mới về tới nơi.”
Nghe cô nói chuyện Triệu Thịnh liền biết hình như thanh niên trí thức này không nhận ra anh. Nhưng anh cũng không nói một lời mà chỉ tập trung lái máy kéo.
Chỉ chốc lát sau máy kéo đã tới cửa thôn, Lâm Diệc Y vừa xuống xe còn chưa đứng vững, Triệu Thịnh đã lái máy kéo đi.
Tạp âm của máy kéo quá lớn, đi lại cũng xóc nảy không chịu được. Vừa mới khởi động bụi đất tung bay lên nên hoàn toàn không thích hợp để nói chuyện phiếm, mà vừa rồi cô cũng chưa kịp hỏi tên anh.
Người cứu cô ngày hôm qua cô cũng không biết là ai, tướng mạo còn chưa thấy rõ đã bỏ cô lại chạy lấy người.
Đàn ông trong thôn này thịnh hành xu hướng im lặng là vàng hả? Co chân lập tức bỏ chạy không định để lại tên?
Trở lại khu thanh niên trí thức, Lâm Diệc Y phát hiện tất cả mọi người đã ăn cơm xong, chuẩn bị ra ngoài làm việc. Cô nhanh chóng cất đồ đạc, khóa kỹ ngăn tủ, đi theo nhóm nữ thanh niên trí thức ra ngoài.
Theo chân mọi người ra ruộng, trên đường đi qua những người dân khác trong thôn sẽ luôn luôn có người liếc mắt nhìn trộm cô. Sau đó khi cô quay đầu thì lại thấy họ đang thì thầm xì xào bàn tán gì đó với người bên cạnh.
Sau một hồi bon chen chen lấn, bím tóc của cô cũng đã bị bung ra.
Cô mua được xà phòng thơm, mấy cái băng vệ sinh, ba cái quần đùi nhỏ, hai cái áo ba lỗ, bàn chải đánh răng kem răng, hai cái khăn mặt, ba đôi vớ và đủ loại đồ linh tinh khác.
Mua xong một đống đồ dùng sinh hoạt mới thì bụng cũng đói không chịu được, bốn mươi đồng mang đi tiêu chỉ còn lại hơn hai mươi tệ.
Cô đến quán cơm quốc doanh.
Lâm Diệc Y nhìn mấy tấm phiếu bột mì và phiếu thịt trong tay, mua bốn cái bánh bao thịt lớn cắn một miếng xuống. Bánh bao béo ngậy, không biết có phải do ảo giác của cô hay không mà bánh bao vô cùng ngon miệng.
Cô là người miền Nam, rất ít ăn bánh bột mì, bữa cơm chủ yếu có các món như cơm và rau xào.
Hiện tại cô lại cảm thấy cái bánh bao này thơm ngon hơn bao giờ hết. Một hơi ăn hai cái lớn, hai cái còn còn lại đựng vào trong giấy dầu mang về để buổi tối đói lại ăn.
Đến thời điểm này, ăn cái gì cũng thơm ngon.
Mang theo một túi đồ, Lâm Diệc Y chậm rãi trở về, đi bộ tới tới lui lui như thế, suýt chút nữa cô đã mệt mỏi kiệt sức.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng máy kéo, Lâm Diệc Y vội vàng quay đầu lại nhìn.
Rất nhiều bụi đất bay lên.
Con đường này không có ngã ba, đích đến cuối cùng cũng chỉ có một mình Triệu Gia Đồn. Tâm tư suy tính, Lâm Diệc Y vẫy tay đón xe.
"Đồng chí, đồng chí, có thể cho tôi đi nhờ xe không?"
Triệu Thịnh thấy rõ người đón xe, phát hiện là thanh niên tri thức nhảy sông hôm qua liền không nghĩ nhiều, tiện đường dừng xe bảo: "Lên đây."
Gặp phải người cùng thôn, tiện thể mang đi nhờ một đoạn cũng là chuyện thường tình.
Người ta phản ứng lại không tồi, Lâm Diệc Y lễ phép mỉm cười với người lái xe rồi cầm một túi đồ lớn leo lên máy kéo.
“Cảm ơn đồng chí, nếu không gặp được anh chắc tôi phải đi rất lâu mới về tới nơi.”
Nghe cô nói chuyện Triệu Thịnh liền biết hình như thanh niên trí thức này không nhận ra anh. Nhưng anh cũng không nói một lời mà chỉ tập trung lái máy kéo.
Chỉ chốc lát sau máy kéo đã tới cửa thôn, Lâm Diệc Y vừa xuống xe còn chưa đứng vững, Triệu Thịnh đã lái máy kéo đi.
Tạp âm của máy kéo quá lớn, đi lại cũng xóc nảy không chịu được. Vừa mới khởi động bụi đất tung bay lên nên hoàn toàn không thích hợp để nói chuyện phiếm, mà vừa rồi cô cũng chưa kịp hỏi tên anh.
Người cứu cô ngày hôm qua cô cũng không biết là ai, tướng mạo còn chưa thấy rõ đã bỏ cô lại chạy lấy người.
Đàn ông trong thôn này thịnh hành xu hướng im lặng là vàng hả? Co chân lập tức bỏ chạy không định để lại tên?
Trở lại khu thanh niên trí thức, Lâm Diệc Y phát hiện tất cả mọi người đã ăn cơm xong, chuẩn bị ra ngoài làm việc. Cô nhanh chóng cất đồ đạc, khóa kỹ ngăn tủ, đi theo nhóm nữ thanh niên trí thức ra ngoài.
Theo chân mọi người ra ruộng, trên đường đi qua những người dân khác trong thôn sẽ luôn luôn có người liếc mắt nhìn trộm cô. Sau đó khi cô quay đầu thì lại thấy họ đang thì thầm xì xào bàn tán gì đó với người bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.