Thập Niên 70: Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm
Chương 23:
Nhất Đoá Đoá Vân
05/09/2023
Lâm Diệc Y chưa từng dùng cuốc, lúc đầu còn cảm thấy mới mẻ nghĩ rằng mình sẽ làm được.
Nhưng thao tác trong thực tế lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, vô cùng khó khăn.
Khi cô bổ cuốc xuống, một là không đào được cái gì, hai là đám khoai tây to to nhỏ nhỏ sẽ đều bị cô bổ đôi.
Nếu cứ tiếp tục đào như vậy khoai tây đều sẽ bị hư hỏng.
Tôn Diễm Mai ở một bên nhìn kịch hay lộ ra nét mặt châm chọc, người đẹp não phẳng vẫn là một người đẹp não phẳng, đến khoai tây cũng có thể đào thành khoai nát.
Tôn Diễm Mai nở nụ cười ác ý chế nhạo: "Lâm Diệc Y, cô tới đây làm việc hay là tới quấy rối vậy? Nhìn cô đào khoai tây đi, như thế còn có thể ăn được sao? Đây là lương thực của tập thể cô đào loạn lên như vậy là đang muốn phá hư hả?"
Lâm Diệc Y: “...”
Cái gì cũng có lần đầu tiên, khoai tây giấu trong đất đào lên nát cũng rất bình thường.
Nhưng Tôn Diễm Mai này thật phiền phức, luôn nhìn chằm chằm cô không thôi, cáo mượn oai hùm cảnh cáo.
Vương Văn vốn không yên tâm với bên này, vừa nghe được động tĩnh đã đi tới nhíu mày nhìn Lâm Diệc Y.
Anh ấy nghĩ mình thật sự đã đánh giá cô quá cao.
“Đồng chí Lâm Diệc Y cô biết đào khoai tây không thế?”
"Không, không phải anh bảo tôi đào đấy sao?"
Lâm Diệc Y không hề cảm thấy đào khoai tây hỏng có gì phải xấu hổ. Ngược lại cô còn bất bình bĩu môi, trong lòng âm thầm hung dữ mắng Tôn Diễm Mai cố ý bới móc gây chuyện.
Ôi, cô gái này còn trách anh ấy, anh ấy chưa khiển trách gì cô đâu mà cô đã bảo anh ấy có lỗi trước.
Vương Văn suýt chút nữa đã tức đến bật cười.
Đào khoai tây là một công việc dễ dàng nhưng kết quả một cuốc của cô đã chẻ chúng ra thành hai phần. Mà chuyển cô sang công việc vận chuyển khoai tây thì bờ vai hao gầy của cô cũng chưa chắc gánh nổi, suy nghĩ một lát anh ấy nói: "Hay là cô nhặt khoai tây đã đào xong bỏ vào trong sọt hoặc bao tải nhé.”
Biết là mình bị ghét bỏ nhưng Lâm Diệc Y không nói gì ngoan ngoãn làm theo.
Cô chưa bao giờ làm công việc đồng áng.
Công việc hiện giờ vượt quá khả năng của cô.
Độ khó vẫn còn rất lớn, khoai tây bị giấu kín trong bùn đất, dùng cuốc đào lên không làm nó nát bấy mới là chuyện không bình thường.
Lâm Diệc Y kéo mấy cái bao tải lớn, nhặt khoai tây trong chốc lát, tay cô đã dính đầy bùn.
Cả buổi chiều không ngừng cúi xuống và đứng lên, đến khi chất đầy bốn năm bao khoai tây lớn thì toàn thân cô đã đau nhức vô cùng.
Ngồi xổm trên càn cuốc nghỉ ngơi một lát, nhiệt độ đầu đông chỉ có mấy độ, nóng mà đến mức toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thật sự rất vất vả, cho dù Vương Văn đã sớm đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy cô gái mới nhặt được mấy túi khoai tây đã bắt đầu nghỉ ngơi, động tác còn chậm rì rì thì đau đầu không chịu được.
Nếu đổi lại thành người khác, Vương Văn đã trách mắng ngay.
Lửa giận bị đè nén, lời thô tục cũng phải kiềm chế không buột khỏi miệng. Ông trời đặc biệt an bài cho Lâm Diệc Y đến đây để dạy dỗ anh ấy đây mà.
Nhưng thao tác trong thực tế lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, vô cùng khó khăn.
Khi cô bổ cuốc xuống, một là không đào được cái gì, hai là đám khoai tây to to nhỏ nhỏ sẽ đều bị cô bổ đôi.
Nếu cứ tiếp tục đào như vậy khoai tây đều sẽ bị hư hỏng.
Tôn Diễm Mai ở một bên nhìn kịch hay lộ ra nét mặt châm chọc, người đẹp não phẳng vẫn là một người đẹp não phẳng, đến khoai tây cũng có thể đào thành khoai nát.
Tôn Diễm Mai nở nụ cười ác ý chế nhạo: "Lâm Diệc Y, cô tới đây làm việc hay là tới quấy rối vậy? Nhìn cô đào khoai tây đi, như thế còn có thể ăn được sao? Đây là lương thực của tập thể cô đào loạn lên như vậy là đang muốn phá hư hả?"
Lâm Diệc Y: “...”
Cái gì cũng có lần đầu tiên, khoai tây giấu trong đất đào lên nát cũng rất bình thường.
Nhưng Tôn Diễm Mai này thật phiền phức, luôn nhìn chằm chằm cô không thôi, cáo mượn oai hùm cảnh cáo.
Vương Văn vốn không yên tâm với bên này, vừa nghe được động tĩnh đã đi tới nhíu mày nhìn Lâm Diệc Y.
Anh ấy nghĩ mình thật sự đã đánh giá cô quá cao.
“Đồng chí Lâm Diệc Y cô biết đào khoai tây không thế?”
"Không, không phải anh bảo tôi đào đấy sao?"
Lâm Diệc Y không hề cảm thấy đào khoai tây hỏng có gì phải xấu hổ. Ngược lại cô còn bất bình bĩu môi, trong lòng âm thầm hung dữ mắng Tôn Diễm Mai cố ý bới móc gây chuyện.
Ôi, cô gái này còn trách anh ấy, anh ấy chưa khiển trách gì cô đâu mà cô đã bảo anh ấy có lỗi trước.
Vương Văn suýt chút nữa đã tức đến bật cười.
Đào khoai tây là một công việc dễ dàng nhưng kết quả một cuốc của cô đã chẻ chúng ra thành hai phần. Mà chuyển cô sang công việc vận chuyển khoai tây thì bờ vai hao gầy của cô cũng chưa chắc gánh nổi, suy nghĩ một lát anh ấy nói: "Hay là cô nhặt khoai tây đã đào xong bỏ vào trong sọt hoặc bao tải nhé.”
Biết là mình bị ghét bỏ nhưng Lâm Diệc Y không nói gì ngoan ngoãn làm theo.
Cô chưa bao giờ làm công việc đồng áng.
Công việc hiện giờ vượt quá khả năng của cô.
Độ khó vẫn còn rất lớn, khoai tây bị giấu kín trong bùn đất, dùng cuốc đào lên không làm nó nát bấy mới là chuyện không bình thường.
Lâm Diệc Y kéo mấy cái bao tải lớn, nhặt khoai tây trong chốc lát, tay cô đã dính đầy bùn.
Cả buổi chiều không ngừng cúi xuống và đứng lên, đến khi chất đầy bốn năm bao khoai tây lớn thì toàn thân cô đã đau nhức vô cùng.
Ngồi xổm trên càn cuốc nghỉ ngơi một lát, nhiệt độ đầu đông chỉ có mấy độ, nóng mà đến mức toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thật sự rất vất vả, cho dù Vương Văn đã sớm đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy cô gái mới nhặt được mấy túi khoai tây đã bắt đầu nghỉ ngơi, động tác còn chậm rì rì thì đau đầu không chịu được.
Nếu đổi lại thành người khác, Vương Văn đã trách mắng ngay.
Lửa giận bị đè nén, lời thô tục cũng phải kiềm chế không buột khỏi miệng. Ông trời đặc biệt an bài cho Lâm Diệc Y đến đây để dạy dỗ anh ấy đây mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.