Thập Niên 70: Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm
Chương 22:
Nhất Đoá Đoá Vân
05/09/2023
Dựa vào kinh nghiệm sống ở trường đại học của cô, cứ một nhóm từ bốn đến sáu phụ nữ chụm lại ắt có chuyện thị phi.
Nghĩ tới sự việc ngày hôm qua rơi xuống sông chắc hẳn đã thành đề tài nói chuyện phiếm. Chỉ cần không giáp mặt, cô sẽ giả bộ như lỗ tai mình không nghe thấy chuyện gì.
Làm người không thể quá nhạy cảm.
Nếu không, chỉ có thể mang tức giận tới cho chính mình.
Khi đến ruộng khoai tây Lâm Diệc Y hơi ngẩn người, cô liếc mắt nhìn một cái mà không thể tìm thấy điểm cuối cùng của ruộng đâu. Cô hơi bối rối, cô được phân công lao động gì trên mảnh ruộng này vậy?
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu lên người nhưng tia cực tím của nó vẫn rất mạnh.
Ngoại trừ những thanh niên trí thức là người có làn da trắng thì những người dân địa phương khác đều có làn da đen nhẻm, gầy gò vàng vọt,
Phải xuống đồng làm việc lâu như vậy cô khẳng định chính mình cũng sẽ biến thành cô gái nông thôn đen nhẻm gầy như que củi.
Lương thực thô không có dinh dưỡng còn phải vất vả trồng trọt, nếu béo lên được thì chỉ có thể là quỷ thôi.
Lâm Diệc Y hơi lo lắng cho cuộc sống tương lai sau này của mình.
Vương Văn cũng là người quản lý các thanh niên tri thức. Sau khi sắp xếp phân công xong buổi chiều cho nhóm thanh niên trí thức, nhìn thấy Lâm Diệc Y đang ngẩn người, anh ấy bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đồng chí Lâm Diệc Y đứng đó làm gì? Còn không mau cầm cuốc đào khoai tây. Đừng chần chừ nữa, bắt đầu làm việc đi!"
Sau khi căn dặn Lâm Diệc Y xong, Vương Văn lại tiếp tục nói với những thanh niên trí thức khác: “Hôm nay chúng ta được giao hai hai mẫu đất này, mọi người phải cố gắng làm. Cuối đông năm nay trời càng ngày càng lạnh, thừa dịp mấy ngày nay thời tiết tốt tranh thủ thời gian thu hoạch khoai tây, xong việc là có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.”
Lâm Diệc Y nghe theo lời sắp xếp cầm một cái cuốc nhỏ lên, cái cuốc lớn hơi nặng đối với cô. Nói không chừng để cô vung nó thêm vài lần có lẽ sẽ luyện được cánh tay cơ bắp đấy.
Cũng không biết ai đã dùng qua cái cuốc này, trên cán cuốc dính đầy bùn khô, cô bĩu môi hơi ghét bỏ rồi tuốt hai chiếc lá cây héo rũ lau sạch sẽ.
Nhìn cánh đồng rộng lớn trải đầy màu vàng màu xanh lá, cô hoàn toàn không phân biệt ra món gì với món gì.
Lâm Diệc Y đứng đó một lúc lâu, nghiêm túc quan sát người ta làm việc như thế nào, chuẩn bị học hỏi tại chỗ.
Thành thật mà nói cô đã từng ăn khoai tây nhưng lại chưa từng đào khoai tây bao giờ.
Cảm giác rất đơn giản, Lâm Diệc Y cũng bắt đầu thử nhắm ngay vào vị trí gốc khoai, hít một hơi thật sâu vung cuốc lên bổ xuống đất.
"Keng" một tiếng. Hai tay cô tê rần.
Trải nghiệm đầu tiên khi bắt đầu công việc là một sự thất bại...
Cô ngồi xổm xuống lật lật, hóa ra cái cuốc đã đào trúng một tảng đá, mặt đá bị mẻ ra một miếng nhỏ.
May mắn là không có ai chú ý đến cô, nếu không lại bị người khác chê cười. Phần lớn mọi người xung quanh đều vùi đầu cố gắng làm việc. Một hai người nhân cơ hội Lâm Diệc Y không chú ý lâu lâu sẽ liếc sang phía cô.
Nghĩ tới sự việc ngày hôm qua rơi xuống sông chắc hẳn đã thành đề tài nói chuyện phiếm. Chỉ cần không giáp mặt, cô sẽ giả bộ như lỗ tai mình không nghe thấy chuyện gì.
Làm người không thể quá nhạy cảm.
Nếu không, chỉ có thể mang tức giận tới cho chính mình.
Khi đến ruộng khoai tây Lâm Diệc Y hơi ngẩn người, cô liếc mắt nhìn một cái mà không thể tìm thấy điểm cuối cùng của ruộng đâu. Cô hơi bối rối, cô được phân công lao động gì trên mảnh ruộng này vậy?
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu lên người nhưng tia cực tím của nó vẫn rất mạnh.
Ngoại trừ những thanh niên trí thức là người có làn da trắng thì những người dân địa phương khác đều có làn da đen nhẻm, gầy gò vàng vọt,
Phải xuống đồng làm việc lâu như vậy cô khẳng định chính mình cũng sẽ biến thành cô gái nông thôn đen nhẻm gầy như que củi.
Lương thực thô không có dinh dưỡng còn phải vất vả trồng trọt, nếu béo lên được thì chỉ có thể là quỷ thôi.
Lâm Diệc Y hơi lo lắng cho cuộc sống tương lai sau này của mình.
Vương Văn cũng là người quản lý các thanh niên tri thức. Sau khi sắp xếp phân công xong buổi chiều cho nhóm thanh niên trí thức, nhìn thấy Lâm Diệc Y đang ngẩn người, anh ấy bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đồng chí Lâm Diệc Y đứng đó làm gì? Còn không mau cầm cuốc đào khoai tây. Đừng chần chừ nữa, bắt đầu làm việc đi!"
Sau khi căn dặn Lâm Diệc Y xong, Vương Văn lại tiếp tục nói với những thanh niên trí thức khác: “Hôm nay chúng ta được giao hai hai mẫu đất này, mọi người phải cố gắng làm. Cuối đông năm nay trời càng ngày càng lạnh, thừa dịp mấy ngày nay thời tiết tốt tranh thủ thời gian thu hoạch khoai tây, xong việc là có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.”
Lâm Diệc Y nghe theo lời sắp xếp cầm một cái cuốc nhỏ lên, cái cuốc lớn hơi nặng đối với cô. Nói không chừng để cô vung nó thêm vài lần có lẽ sẽ luyện được cánh tay cơ bắp đấy.
Cũng không biết ai đã dùng qua cái cuốc này, trên cán cuốc dính đầy bùn khô, cô bĩu môi hơi ghét bỏ rồi tuốt hai chiếc lá cây héo rũ lau sạch sẽ.
Nhìn cánh đồng rộng lớn trải đầy màu vàng màu xanh lá, cô hoàn toàn không phân biệt ra món gì với món gì.
Lâm Diệc Y đứng đó một lúc lâu, nghiêm túc quan sát người ta làm việc như thế nào, chuẩn bị học hỏi tại chỗ.
Thành thật mà nói cô đã từng ăn khoai tây nhưng lại chưa từng đào khoai tây bao giờ.
Cảm giác rất đơn giản, Lâm Diệc Y cũng bắt đầu thử nhắm ngay vào vị trí gốc khoai, hít một hơi thật sâu vung cuốc lên bổ xuống đất.
"Keng" một tiếng. Hai tay cô tê rần.
Trải nghiệm đầu tiên khi bắt đầu công việc là một sự thất bại...
Cô ngồi xổm xuống lật lật, hóa ra cái cuốc đã đào trúng một tảng đá, mặt đá bị mẻ ra một miếng nhỏ.
May mắn là không có ai chú ý đến cô, nếu không lại bị người khác chê cười. Phần lớn mọi người xung quanh đều vùi đầu cố gắng làm việc. Một hai người nhân cơ hội Lâm Diệc Y không chú ý lâu lâu sẽ liếc sang phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.