Thập Niên 70: Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm
Chương 45:
Nhất Đoá Đoá Vân
05/09/2023
Mọi người còn chưa kịp tỉnh táo lại, Lâm Diệc Y đã vào nhà lấy hai viên kẹo sữa bỏ vào trong sọt, định mang theo ăn chơi lúc đi làm.
Dưới ánh mặt trời có tia cực tím siêu mạnh, mặt hướng xuống đất vàng, lưng hướng trời, thời tiết càng ngày càng lạnh, gió thổi vào mặt lạnh như cắt, cô đến đây đã mấy ngày rồi cũng chưa từng lau mặt.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, mà cô cảm thấy mặt mình đã thô ráp hẳn đi.
Ở thời hiện đại, cho dù ăn cần uống kiệm nhưng cô chưa bao giờ bỏ bê làm đẹp, Lâm Diệc Y cô thực ra cũng không phải là người lớn lên trong điều kiện sung túc.
Từ nhỏ đã biết tự yêu bản thân mình.
Khi cô còn học tiểu học, cha mẹ ly hôn, lập gia đình riêng, cô sống một mình trong căn nhà nhỏ ban đầu, đợi đến khi cha mẹ lại có con, cô đã dần trưởng thành hiểu chuyện.
Dù có cố thế nào cô cũng không thể hòa nhập với gia đình mới của cha mẹ.
Mặc dù không câu từ nào đề cập đến việc cô là người ngoài, nhưng thời thời khắc khắc đều ẩn ý nhắc nhở cô chính là người ngoài.
Cha mẹ đối xử khách sáo với cô.
Các cô chú thì lịch sự xa cách, còn những đứa em luôn nói những lời không hay với cô.
Muốn hỏi cô có quá oán giận hay không?
Thật sự không có.
Gia đình ban đầu ba ngày ầm ĩ lớn, hai ngày ầm ĩ nhỏ, tốt nhất là nên kết thúc sớm một chút.
Tuy rằng khi đó cô cũng mới học tiểu học, nhưng đã nhớ rõ mọi chuyện.
Sau khi lên cấp hai cấp ba chính là những năm trọ ở trường, tết nhất lễ lạc mới về nhà cha mẹ, sau đó gia đình quây quần, không có ấm áp, nhưng khá khách khí.
Cô không ngốc nghếch gây phiền phức khiến người ta chán ghét, ngàn vạn đừng học những đứa trẻ hư hỏng làm loạn trên phim truyền hình, đều là lừa người. Nếu cô nhiều lần cư xử như vậy, phí sinh hoạt cũng sẽ không có, đi học cần nhiều tiền, dù sao tính tình tốt, nói ngọt một chút, có thể đòi nhiều phí sinh hoạt từ tay cha mẹ, trước nay cô chưa bao giờ cự tuyệt, để bản thân tự lăn lộn cũng đâu có ai đau lòng.
Có người trời sinh ra đã có số phận hẩm hiu, như vậy nhất định phải yêu thương chính mình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cô ngày một trưởng thành rồi rời gia đình đi nơi khác học đại học, các cô gái đều thích trang điểm, cô cũng không ngoại lệ.
Trong túi không có tiền, bản thân tự cân nhắc một chút, y học Trung Quốc điều trị âm dương, trà dưỡng sinh không rời tay, thân thể khoẻ mạnh, không thì riêng chuyện khám bệnh cũng phải tốn đống tiền lớn.
Chăm sóc lau mặt sớm muộn gì cũng nhớ, kem dưỡng thể quá đắt không mua nổi thì trực tiếp xài sản phẩm Đại Bảo trong nước. Suốt mấy năm kiên trì, không khoe khoang đâu nhưng cô đã thật sự trắng hơn trước.
Chăm sóc tóc ít gặp khó khắn hơn, cô cũng chưa bao giờ động đến đồ ăn vặt và nước ngọt, không phải không thèm, mà là vừa tiết kiệm tiền, khoẻ mạnh lại còn không tăng cân.
Khi còn nhỏ cô đen nhẻm, luôn bị người khác gọi là cô bé da đen.
Cũng không biết cô nghe từ đâu, có người nói rằng uống sữa bò có thể trắng nõn.
Nhưng khi cha mẹ ly dị, không ai quan tâm đến cô trong thời điểm này.
Dưới ánh mặt trời có tia cực tím siêu mạnh, mặt hướng xuống đất vàng, lưng hướng trời, thời tiết càng ngày càng lạnh, gió thổi vào mặt lạnh như cắt, cô đến đây đã mấy ngày rồi cũng chưa từng lau mặt.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, mà cô cảm thấy mặt mình đã thô ráp hẳn đi.
Ở thời hiện đại, cho dù ăn cần uống kiệm nhưng cô chưa bao giờ bỏ bê làm đẹp, Lâm Diệc Y cô thực ra cũng không phải là người lớn lên trong điều kiện sung túc.
Từ nhỏ đã biết tự yêu bản thân mình.
Khi cô còn học tiểu học, cha mẹ ly hôn, lập gia đình riêng, cô sống một mình trong căn nhà nhỏ ban đầu, đợi đến khi cha mẹ lại có con, cô đã dần trưởng thành hiểu chuyện.
Dù có cố thế nào cô cũng không thể hòa nhập với gia đình mới của cha mẹ.
Mặc dù không câu từ nào đề cập đến việc cô là người ngoài, nhưng thời thời khắc khắc đều ẩn ý nhắc nhở cô chính là người ngoài.
Cha mẹ đối xử khách sáo với cô.
Các cô chú thì lịch sự xa cách, còn những đứa em luôn nói những lời không hay với cô.
Muốn hỏi cô có quá oán giận hay không?
Thật sự không có.
Gia đình ban đầu ba ngày ầm ĩ lớn, hai ngày ầm ĩ nhỏ, tốt nhất là nên kết thúc sớm một chút.
Tuy rằng khi đó cô cũng mới học tiểu học, nhưng đã nhớ rõ mọi chuyện.
Sau khi lên cấp hai cấp ba chính là những năm trọ ở trường, tết nhất lễ lạc mới về nhà cha mẹ, sau đó gia đình quây quần, không có ấm áp, nhưng khá khách khí.
Cô không ngốc nghếch gây phiền phức khiến người ta chán ghét, ngàn vạn đừng học những đứa trẻ hư hỏng làm loạn trên phim truyền hình, đều là lừa người. Nếu cô nhiều lần cư xử như vậy, phí sinh hoạt cũng sẽ không có, đi học cần nhiều tiền, dù sao tính tình tốt, nói ngọt một chút, có thể đòi nhiều phí sinh hoạt từ tay cha mẹ, trước nay cô chưa bao giờ cự tuyệt, để bản thân tự lăn lộn cũng đâu có ai đau lòng.
Có người trời sinh ra đã có số phận hẩm hiu, như vậy nhất định phải yêu thương chính mình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cô ngày một trưởng thành rồi rời gia đình đi nơi khác học đại học, các cô gái đều thích trang điểm, cô cũng không ngoại lệ.
Trong túi không có tiền, bản thân tự cân nhắc một chút, y học Trung Quốc điều trị âm dương, trà dưỡng sinh không rời tay, thân thể khoẻ mạnh, không thì riêng chuyện khám bệnh cũng phải tốn đống tiền lớn.
Chăm sóc lau mặt sớm muộn gì cũng nhớ, kem dưỡng thể quá đắt không mua nổi thì trực tiếp xài sản phẩm Đại Bảo trong nước. Suốt mấy năm kiên trì, không khoe khoang đâu nhưng cô đã thật sự trắng hơn trước.
Chăm sóc tóc ít gặp khó khắn hơn, cô cũng chưa bao giờ động đến đồ ăn vặt và nước ngọt, không phải không thèm, mà là vừa tiết kiệm tiền, khoẻ mạnh lại còn không tăng cân.
Khi còn nhỏ cô đen nhẻm, luôn bị người khác gọi là cô bé da đen.
Cũng không biết cô nghe từ đâu, có người nói rằng uống sữa bò có thể trắng nõn.
Nhưng khi cha mẹ ly dị, không ai quan tâm đến cô trong thời điểm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.