Thập Niên 70: Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm
Chương 46:
Nhất Đoá Đoá Vân
05/09/2023
Cô đã nghĩ rằng sữa bò và sữa đậu nành không khác biệt, cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới lầu vẫn luôn bán sữa đậu nành tươi, kể từ đó ngày nào cô cũng uống, về sau thành thói quen, làn da trắng hơn, cơ thể cũng dậy thì hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều.
Cũng vì thế lúc lên cấp hai cô đã tự ti hơn
Sau khi lên cấp ba cô mới biết được, ông trời đối xử với cô không tệ.
Những chuyện tốt sau đó còn rất nhiều.
Dù sao cô cũng đã làm mọi thứ để cuộc sống của mình nhẹ nhàng hơn, cô vẫn luôn như thế.
Ngoại trừ chuyện phụ nữ trời sinh yếu ớt, việc yêu bản thân mình mới lại quan trọng nhất.
Mặc kệ đến nơi nào, yêu bản thân không phải khẩu hiệu, mà là hành động, cũng là việc không sai lầm nhất.
Không thể quý trọng chính mình, ai sẽ quý trọng ta?
Nhặt khoai tây cả ngày, thời điểm chạng vạng tan tầm, suýt chút nữa Lâm Diệc Y đã đứng không nổi.
Một ngày làm việc mười giờ, ai thử rồi sẽ biết.
Nhà xưởng làm công tốt xấu cũng có chỗ ngồi, cơm trưa ít nhất có thịt đi.
Mà không chỉ công việc không vất vả, cuộc sống cũng rất vất vả.
Bàn tay vàng, hệ thống, vai chính, gì cũng không chiếm được, sắp tới cô còn phải giúp nguyên chủ trả lại phần nợ lương thực.
Cơm chiều vẫn như cũ là nồi cháo trong veo không gạo, nồi cháo mà không có gạo?
Cô không cảm thấy mình đói tí nào, khẩu vị cũng không tốt, giọng nói lạc đi, nét mặt Lâm Diệc Y chua xót, cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô muốn ăn lẩu, rau xào, lẩu cay, trà sữa, tôm hùm đất, đây đều là hy vọng xa vời.
Nên tận hưởng niềm hạnh phúc khi nó ở ngay trước mắt, lời lẽ này thật chí lý.
“Đồng chí Lâm Diệc Y, tôi có lời muốn nói riêng với cô, đi với tôi ra đây một chút?” Dương Cảnh Phong vốn định chờ Lâm Diệc Y cơm nước xong mới mở miệng, mắt thấy trời đã tối dần, cô còn chậm chạp chưa xong nên anh ta không định chờ đợi thêm nữa.
Đôi mắt Lưu Tình trợn tròn, ngày thường Lâm Diệc Y luôn chủ động quấn lấy Dương Cảnh Phong, hôm nay thật đúng là ngoài ý muốn, hai bên đổi vị trí cho nhau, trên mặt cô ta xẹt qua tia xúc động, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Lâm Diệc Y nhíu mày.
Dương Cảnh Phong sao lại thế này? Sẽ không lại tìm cô để nói mấy lời phát ngôn tự tin nữa đấy chứ? Mỗi lần anh ta như vậy lại làm cho người khác không nói được lời nào.
Vừa vặn nhân cơ hội này cô cũng muốn nói chuyện rõ ràng, cô không hề thích anh ta dù chỉ một chút, bằng không cứ tiếp tục như vậy sẽ vô cùng phiền phức.
“Được, vừa vặn tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.” Buông hộp cơm, cô đi theo Dương Cảnh Phong ra khỏi khu thanh niên trí thức.
Lưu Tình ở một bên đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, trong lòng không khỏi tò mò, không nghĩ nhiều đã lặng lẽ đi theo.
Vương Như Lan đang nói chuyện vớ thanh niên trí thức Lưu Văn Ba cũng đã để ý đến động tĩnh bên này.
Hiện tại Lâm Diệc Y đã là một người hoàn toàn khác.
Cái gì cũng sẽ không nói cho cô ta biết nữa, Vương Như Lan nhìn ba người trước sau đi ra cửa, trong mắt hiện lên tia hoài nghi.
Cũng vì thế lúc lên cấp hai cô đã tự ti hơn
Sau khi lên cấp ba cô mới biết được, ông trời đối xử với cô không tệ.
Những chuyện tốt sau đó còn rất nhiều.
Dù sao cô cũng đã làm mọi thứ để cuộc sống của mình nhẹ nhàng hơn, cô vẫn luôn như thế.
Ngoại trừ chuyện phụ nữ trời sinh yếu ớt, việc yêu bản thân mình mới lại quan trọng nhất.
Mặc kệ đến nơi nào, yêu bản thân không phải khẩu hiệu, mà là hành động, cũng là việc không sai lầm nhất.
Không thể quý trọng chính mình, ai sẽ quý trọng ta?
Nhặt khoai tây cả ngày, thời điểm chạng vạng tan tầm, suýt chút nữa Lâm Diệc Y đã đứng không nổi.
Một ngày làm việc mười giờ, ai thử rồi sẽ biết.
Nhà xưởng làm công tốt xấu cũng có chỗ ngồi, cơm trưa ít nhất có thịt đi.
Mà không chỉ công việc không vất vả, cuộc sống cũng rất vất vả.
Bàn tay vàng, hệ thống, vai chính, gì cũng không chiếm được, sắp tới cô còn phải giúp nguyên chủ trả lại phần nợ lương thực.
Cơm chiều vẫn như cũ là nồi cháo trong veo không gạo, nồi cháo mà không có gạo?
Cô không cảm thấy mình đói tí nào, khẩu vị cũng không tốt, giọng nói lạc đi, nét mặt Lâm Diệc Y chua xót, cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô muốn ăn lẩu, rau xào, lẩu cay, trà sữa, tôm hùm đất, đây đều là hy vọng xa vời.
Nên tận hưởng niềm hạnh phúc khi nó ở ngay trước mắt, lời lẽ này thật chí lý.
“Đồng chí Lâm Diệc Y, tôi có lời muốn nói riêng với cô, đi với tôi ra đây một chút?” Dương Cảnh Phong vốn định chờ Lâm Diệc Y cơm nước xong mới mở miệng, mắt thấy trời đã tối dần, cô còn chậm chạp chưa xong nên anh ta không định chờ đợi thêm nữa.
Đôi mắt Lưu Tình trợn tròn, ngày thường Lâm Diệc Y luôn chủ động quấn lấy Dương Cảnh Phong, hôm nay thật đúng là ngoài ý muốn, hai bên đổi vị trí cho nhau, trên mặt cô ta xẹt qua tia xúc động, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Lâm Diệc Y nhíu mày.
Dương Cảnh Phong sao lại thế này? Sẽ không lại tìm cô để nói mấy lời phát ngôn tự tin nữa đấy chứ? Mỗi lần anh ta như vậy lại làm cho người khác không nói được lời nào.
Vừa vặn nhân cơ hội này cô cũng muốn nói chuyện rõ ràng, cô không hề thích anh ta dù chỉ một chút, bằng không cứ tiếp tục như vậy sẽ vô cùng phiền phức.
“Được, vừa vặn tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.” Buông hộp cơm, cô đi theo Dương Cảnh Phong ra khỏi khu thanh niên trí thức.
Lưu Tình ở một bên đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, trong lòng không khỏi tò mò, không nghĩ nhiều đã lặng lẽ đi theo.
Vương Như Lan đang nói chuyện vớ thanh niên trí thức Lưu Văn Ba cũng đã để ý đến động tĩnh bên này.
Hiện tại Lâm Diệc Y đã là một người hoàn toàn khác.
Cái gì cũng sẽ không nói cho cô ta biết nữa, Vương Như Lan nhìn ba người trước sau đi ra cửa, trong mắt hiện lên tia hoài nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.