Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 12:
Thanh Bút Bút
10/10/2024
Ba Thịnh nghe mẹ Thịnh nói thì nhìn cô, giống ai chẳng phải rõ ràng lắm sao?
Mẹ Thịnh lập tức trừng mắt nhìn ông ấy.
Ông Thịnh hài lòng nhìn cô, cháu gái cái gì cũng tốt, chỉ là quá thiếu chủ kiến. Dễ bị người khác nắm thóp, hôm nay lại tự mình quyết định một lần.
“Yên Nhi, con có muốn xuống nông thôn không?”
Cả nhà ăn cơm xong, không thể không nói đến chuyện xuống nông thôn, trốn tránh cũng vô ích.
“Trước đây ba mẹ muốn con tốt nghiệp cấp ba ở lại trường làm giáo viên nhưng thật không ngờ thành tích của con…”
Bây giờ nghĩ lại chuyện đó mẹ Thịnh vẫn thấy tiếc, lúc Thịnh Vãn Yên vừa tốt nghiệp, trường học đang thiếu một giáo viên.
Nhà trường định chọn từ những học sinh sắp tốt nghiệp, ai có thành tích tốt sẽ được chọn. Bà ấy muốn cho con gái đi phỏng vấn, kết quả thành tích của con bé sau đó lại kém đến mức không tưởng. Trước đó rõ ràng luôn đứng đầu, cơ hội ở lại trường làm việc rất lớn, kết quả học kỳ cuối lại đứng bét.
Thịnh Vãn Yên cũng tìm thấy ký ức này trong trí nhớ của nguyên chủ. Thực sự rất muốn mắng nguyên chủ vài câu, cô chưa từng thấy ai ngốc như vậy. Họ hàng nhà nhà họ Thịnh không nhiều, ông Thịnh có một người anh trai, cô phải gọi là ông cả.
Ông cả và vợ sinh được hai trai một gái. Hiện đang sống ở một ngôi làng ở thành phố Dung, thực ra nhà họ Thịnh vốn là nông dân, cuộc sống của hai gia đình trước đây đều nghèo như nhau.
Bà cả và bà Thịnh lúc trẻ đã không hợp nhau, trọng nam khinh nữ là chuyện thường.
Bà cả Thịnh sinh được hai con trai nên được mẹ chồng coi trọng hơn, luôn âm thầm công khai châm chọc mỉa mai bà Thịnh.
Ai cũng mong nhà có nhiều con trai, huống hồ là thời buổi lao động chân tay này.
Bà Thịnh chỉ sinh được một mình ba Thịnh nên mẹ chồng không vui, luôn bắt bà làm việc.
Hơn nữa, ba Thịnh là cháu trai thứ hai của bà, bị kẹp ở giữa nên mẹ chồng càng không coi trọng.
Sau đó, ba Thịnh thi đỗ đại học, trở thành người duy nhất trong làng học đại học khiến bà Thịnh nở mày nở mặt, lúc này mẹ chồng lại muốn nhà thứ nâng đỡ nhà cả.
May mà ông Thịnh là người thương vợ, quyết định chia nhà. Chỉ có một con trai, ông không muốn để nhà cả trở thành quỷ hút máu, làm ảnh hưởng đến tương lai của con trai mình.
Sau đó, bà cố qua đời, khoảng cách giữa hai nhà ngày càng xa.
Một mình ba Thịnh đã hơn cả tất cả mọi người nhà cả. Con trai nhà ông cả bằng tuổi ba Thịnh, cô phải gọi là bác cả.
Ông ta làm kế toán ở trong làng, có ba người con với vợ. Hai trai một gái, đều hơn hai mươi tuổi, đã kết hôn cả rồi.
Con trai thứ hai là một nông dân bình thường trong làng, mỗi ngày kiếm công điểm nuôi gia đình, cô phải gọi là chú hai, trong nhà có bốn người con, hai trai hai gái.
Trừ cô con gái út bằng tuổi Thịnh Vãn Yên đang được mai mối, những người còn lại đều đã lập gia đình.
Nhà ông cả có rất nhiều con cháu, bảy người cháu, bốn trai ba gái, cộng thêm chắt, người trong nhà càng đông hơn.
Mẹ Thịnh lập tức trừng mắt nhìn ông ấy.
Ông Thịnh hài lòng nhìn cô, cháu gái cái gì cũng tốt, chỉ là quá thiếu chủ kiến. Dễ bị người khác nắm thóp, hôm nay lại tự mình quyết định một lần.
“Yên Nhi, con có muốn xuống nông thôn không?”
Cả nhà ăn cơm xong, không thể không nói đến chuyện xuống nông thôn, trốn tránh cũng vô ích.
“Trước đây ba mẹ muốn con tốt nghiệp cấp ba ở lại trường làm giáo viên nhưng thật không ngờ thành tích của con…”
Bây giờ nghĩ lại chuyện đó mẹ Thịnh vẫn thấy tiếc, lúc Thịnh Vãn Yên vừa tốt nghiệp, trường học đang thiếu một giáo viên.
Nhà trường định chọn từ những học sinh sắp tốt nghiệp, ai có thành tích tốt sẽ được chọn. Bà ấy muốn cho con gái đi phỏng vấn, kết quả thành tích của con bé sau đó lại kém đến mức không tưởng. Trước đó rõ ràng luôn đứng đầu, cơ hội ở lại trường làm việc rất lớn, kết quả học kỳ cuối lại đứng bét.
Thịnh Vãn Yên cũng tìm thấy ký ức này trong trí nhớ của nguyên chủ. Thực sự rất muốn mắng nguyên chủ vài câu, cô chưa từng thấy ai ngốc như vậy. Họ hàng nhà nhà họ Thịnh không nhiều, ông Thịnh có một người anh trai, cô phải gọi là ông cả.
Ông cả và vợ sinh được hai trai một gái. Hiện đang sống ở một ngôi làng ở thành phố Dung, thực ra nhà họ Thịnh vốn là nông dân, cuộc sống của hai gia đình trước đây đều nghèo như nhau.
Bà cả và bà Thịnh lúc trẻ đã không hợp nhau, trọng nam khinh nữ là chuyện thường.
Bà cả Thịnh sinh được hai con trai nên được mẹ chồng coi trọng hơn, luôn âm thầm công khai châm chọc mỉa mai bà Thịnh.
Ai cũng mong nhà có nhiều con trai, huống hồ là thời buổi lao động chân tay này.
Bà Thịnh chỉ sinh được một mình ba Thịnh nên mẹ chồng không vui, luôn bắt bà làm việc.
Hơn nữa, ba Thịnh là cháu trai thứ hai của bà, bị kẹp ở giữa nên mẹ chồng càng không coi trọng.
Sau đó, ba Thịnh thi đỗ đại học, trở thành người duy nhất trong làng học đại học khiến bà Thịnh nở mày nở mặt, lúc này mẹ chồng lại muốn nhà thứ nâng đỡ nhà cả.
May mà ông Thịnh là người thương vợ, quyết định chia nhà. Chỉ có một con trai, ông không muốn để nhà cả trở thành quỷ hút máu, làm ảnh hưởng đến tương lai của con trai mình.
Sau đó, bà cố qua đời, khoảng cách giữa hai nhà ngày càng xa.
Một mình ba Thịnh đã hơn cả tất cả mọi người nhà cả. Con trai nhà ông cả bằng tuổi ba Thịnh, cô phải gọi là bác cả.
Ông ta làm kế toán ở trong làng, có ba người con với vợ. Hai trai một gái, đều hơn hai mươi tuổi, đã kết hôn cả rồi.
Con trai thứ hai là một nông dân bình thường trong làng, mỗi ngày kiếm công điểm nuôi gia đình, cô phải gọi là chú hai, trong nhà có bốn người con, hai trai hai gái.
Trừ cô con gái út bằng tuổi Thịnh Vãn Yên đang được mai mối, những người còn lại đều đã lập gia đình.
Nhà ông cả có rất nhiều con cháu, bảy người cháu, bốn trai ba gái, cộng thêm chắt, người trong nhà càng đông hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.