Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 13:
Thanh Bút Bút
10/10/2024
Lý do khiến thành tích của Thịnh Vãn Yên sa sút thảm hại là do Thịnh Tú Anh, con gái út của chú hai. Thịnh Tú Anh bằng tuổi Thịnh Vãn Yên nhưng cuộc sống của hai người khác nhau một trời một vực.
Thịnh Vãn Yên là con gái, từ nhỏ không phải làm việc, lại còn được ăn học đàng hoàng. Còn cô ta thì phải làm trâu làm ngựa trong gia đình trọng nam khinh nữ, ngoài làm việc không hết việc ra thì còn bị đói.
Từ nhỏ cô ta đã ghen tị với Thịnh Vãn Yên, rõ ràng bằng tuổi nhau, tại sao cô ấy lại được sống sung sướng? Thịnh Vãn Yên nên giống cô ta, phải làm việc đồng áng, làm những việc nặng nhọc nhất.
Biết Thịnh Vãn Yên tốt nghiệp có thể ở lại thành phố, cô ta luôn tìm cách tẩy não nguyên chủ Thịnh Vãn Yên. Luôn nói với cô ấy rằng lao động là vinh quang nhất, hơn nữa thời buổi này, người đọc sách không được coi trọng, dần dần Thịnh Vãn Yên bị tẩy não. Dẫn đến thành tích ngày càng kém, mất cơ hội ở lại trường làm việc.
Nguyên chủ Thịnh Vãn Yên chưa từng trải qua sóng gió gì, cho đến khi cô đến, vẫn không nhận ra ý đồ của Thịnh Tú Anh.
Biết Thịnh Tú Anh sống khổ sở trong nhà nên lần nào cô ấy cũng đưa đồ ăn của mình cho cô ta, coi cô ta là bạn thân, mấy năm nay không biết đã cho đi bao nhiêu thứ.
Thịnh Vãn Yên thực sự muốn cho nguyên chủ vài cái tát, dù sao cũng là học sinh tốt nghiệp cấp ba, sao lại ngốc như vậy chứ? Đến lúc đó cô phải nghĩ cách lấy lại những thứ đó mới được, bây giờ quan trọng nhất là vấn đề công việc.
“Còn nửa tháng nữa, nếu không được…”
“Thì sắp xếp cho con bé xem mắt đi.”
Lời của ông Thịnh khiến mọi người ngỡ ngàng, Thịnh Vãn Yên ho sặc sụa.
Vừa đến… đã xem mắt?
“Ông già này, nói gì vậy?” Bà Thịnh là người đầu tiên phản đối, sao có thể tùy tiện tìm người cho con bé gả được?
“Vậy thì để nó xuống nông thôn à?”
Xuống nông thôn là tuyệt đối không được, đó là nơi ăn thịt người không nhả xương.
Chuyện nhỏ nhặt cãi nhau chí chóe, chỉ vì một miếng thịt mà đánh nhau sống chết. Bản thân họ cũng xuất thân từ nông thôn, trong làng đều lấy lợi ích của làng mình làm trọng.
“Ít nhất bây giờ xem mắt thì có thể tìm người có công việc ổn định, nếu ở thành phố Dung không có ai phù hợp thì để Vãn Trạch tìm trong quân đội.”
Lời của ông Thịnh cũng có lý, nếu thực sự không còn cách nào thì chỉ có thể như vậy.
Thịnh Vãn Yên nhìn họ, định nói gì đó nhưng bị mẹ Thịnh trừng mắt.
Thịnh Vãn Yên nhìn rõ trong mắt mẹ Thịnh có mấy chữ: Yên phận cho mẹ.
Thịnh Vãn Yên là nhân vật chính của câu chuyện này nhưng lại không có quyền lên tiếng.
“Ngày mai viết thư cho Vãn Trạch, bảo nó nhanh chóng tìm người tốt.”
Ông Thịnh một câu nói đã sắp xếp xong xuôi, không cho cô cơ hội thương lượng.
Tối đó cô nằm trên giường nhìn trần nhà, lắng nghe bên ngoài không còn tiếng bước chân.
Thịnh Vãn Yên là con gái, từ nhỏ không phải làm việc, lại còn được ăn học đàng hoàng. Còn cô ta thì phải làm trâu làm ngựa trong gia đình trọng nam khinh nữ, ngoài làm việc không hết việc ra thì còn bị đói.
Từ nhỏ cô ta đã ghen tị với Thịnh Vãn Yên, rõ ràng bằng tuổi nhau, tại sao cô ấy lại được sống sung sướng? Thịnh Vãn Yên nên giống cô ta, phải làm việc đồng áng, làm những việc nặng nhọc nhất.
Biết Thịnh Vãn Yên tốt nghiệp có thể ở lại thành phố, cô ta luôn tìm cách tẩy não nguyên chủ Thịnh Vãn Yên. Luôn nói với cô ấy rằng lao động là vinh quang nhất, hơn nữa thời buổi này, người đọc sách không được coi trọng, dần dần Thịnh Vãn Yên bị tẩy não. Dẫn đến thành tích ngày càng kém, mất cơ hội ở lại trường làm việc.
Nguyên chủ Thịnh Vãn Yên chưa từng trải qua sóng gió gì, cho đến khi cô đến, vẫn không nhận ra ý đồ của Thịnh Tú Anh.
Biết Thịnh Tú Anh sống khổ sở trong nhà nên lần nào cô ấy cũng đưa đồ ăn của mình cho cô ta, coi cô ta là bạn thân, mấy năm nay không biết đã cho đi bao nhiêu thứ.
Thịnh Vãn Yên thực sự muốn cho nguyên chủ vài cái tát, dù sao cũng là học sinh tốt nghiệp cấp ba, sao lại ngốc như vậy chứ? Đến lúc đó cô phải nghĩ cách lấy lại những thứ đó mới được, bây giờ quan trọng nhất là vấn đề công việc.
“Còn nửa tháng nữa, nếu không được…”
“Thì sắp xếp cho con bé xem mắt đi.”
Lời của ông Thịnh khiến mọi người ngỡ ngàng, Thịnh Vãn Yên ho sặc sụa.
Vừa đến… đã xem mắt?
“Ông già này, nói gì vậy?” Bà Thịnh là người đầu tiên phản đối, sao có thể tùy tiện tìm người cho con bé gả được?
“Vậy thì để nó xuống nông thôn à?”
Xuống nông thôn là tuyệt đối không được, đó là nơi ăn thịt người không nhả xương.
Chuyện nhỏ nhặt cãi nhau chí chóe, chỉ vì một miếng thịt mà đánh nhau sống chết. Bản thân họ cũng xuất thân từ nông thôn, trong làng đều lấy lợi ích của làng mình làm trọng.
“Ít nhất bây giờ xem mắt thì có thể tìm người có công việc ổn định, nếu ở thành phố Dung không có ai phù hợp thì để Vãn Trạch tìm trong quân đội.”
Lời của ông Thịnh cũng có lý, nếu thực sự không còn cách nào thì chỉ có thể như vậy.
Thịnh Vãn Yên nhìn họ, định nói gì đó nhưng bị mẹ Thịnh trừng mắt.
Thịnh Vãn Yên nhìn rõ trong mắt mẹ Thịnh có mấy chữ: Yên phận cho mẹ.
Thịnh Vãn Yên là nhân vật chính của câu chuyện này nhưng lại không có quyền lên tiếng.
“Ngày mai viết thư cho Vãn Trạch, bảo nó nhanh chóng tìm người tốt.”
Ông Thịnh một câu nói đã sắp xếp xong xuôi, không cho cô cơ hội thương lượng.
Tối đó cô nằm trên giường nhìn trần nhà, lắng nghe bên ngoài không còn tiếng bước chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.