[Thập Niên 70] Mẹ Chồng Tôi Trọng Sinh
Chương 19: Ra riêng sao? (1)
Hương Tô Lật
02/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ta đang định nói gì đó, bất thình lình nhìn thấy đồ Trang Chí Hi đang cầm trong tay, ối một tiếng, nhanh chóng chạy về nhà: “Tôi không thèm nói với mấy người, tôi còn phải đi mua gà!”
Trời đất rộng lớn, thực phẩm mới là lớn nhất!
Tuy đánh nhau quan trọng, nhưng không thể bằng mua cá mua gà được!
Bà ta nhanh chóng rời đi, Minh Mỹ hừ thật mạnh một tiếng!
--- Để xem bà còn dám bắt nạt tôi nữa không!
Dáng vẻ cáo mượn oai hùm, bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Triệu Quế Hoa nhìn cô, khóe miệng giật giật, không nói gì: “...”
Hơn nửa ngày trôi qua.
Bà bày ra một cảm xúc chân thành: “Con cũng rất được đấy!”
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ, cũng không tính là gì.
Điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Triệu Quế Hoa, thoáng cái lại trẻ hơn năm mươi tuổi, dù là ai mà chẳng vui chứ! Đương nhiên vui vẻ thì vui vẻ, nếu ai dám gây chuyện, bà cũng sẽ không khách khí. Cho dù bà sống lại một lần nữa bà cũng sẽ giống như một bà thím vô văn hóa.
Mặc dù bà có nhiều kiến thức hơn những người khác, nhưng tính cách sẽ không thay đổi.
Đồng chí Triệu Quế Hoa một trăm tuổi vẫn là một phu nhân tinh thần phấn chấn, thấy có người chen hàng, vậy thì sẽ nổi tính nóng nảy tiến lên dạy dỗ người ta một trận. Cho nên bây giờ tính là cái thá gì chứ, chẳng được tính là chuyện gì lớn lao cả.
Triệu Quế Hoa căn bản không hề để chuyện nhỏ này vào trong lòng, về đến nhà đã phân phó: “Con dâu lớn, buổi chiều con đi mua một miếng đậu hũ, buổi tối làm món đậu hũ hầm cá.”
Lương Mỹ Phân vừa nghe thấy đã ngây ngẩn cả người, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: “Hầm, hầm cá ạ?”
Trong lòng cô ấy ấy à, lại là chua xót, bà già này thật là thiên vị mà, con dâu út vừa vào cửa, lại ăn hết đồ ăn, không nghĩ đến Tết sao? Trong lòng cô ấy khó chịu ruột gan cũng thắt lại. Theo ý của cô ấy, đáng lẽ ra không nên kết hôn trước Tết.
Kết hôn trước Tết, tạm chưa nói đến chuyện lúc đến Tết trong nhà lại có thêm một miệng ăn, mà tiệc cưới lại không thể thiếu phải dùng không ít nguyên vật liệu, một ít vé thực phẩm thịt này nọ đều dùng hết. Bây giờ mua được cá, thế nhưng lại muốn trực tiếp nấu ăn, trong lòng cô ấy thật sự không vui.
Triệu Quế Hoa ngẩn người nhìn cô ấy, cười lạnh một tiếng nói: “Tôi quyết định cái gì còn cần cô ý kiến à?”
Lương Mỹ Phân phát hiện giọng điệu của mẹ chồng không tốt, thầm giật mình ở trong lòng, vội vàng nói: “Không có, mẹ nói cái gì thì con nghe cái đó.”
Cô ấy lau tay và nói, “Không cần đến buổi chiều, bây giờ con đi luôn, dù sao cũng không xa.”
Cô ấy vội vàng ra cửa, chỉ cảm thấy trong lòng thật sự khổ sở, làm dâu nhà người, thật sự là không dễ dàng mà. Hai vợ chồng trẻ Trang Chí Hi đang ngồi bên bếp lửa, vừa nhìn thấy Lương Mỹ Phân đã rời đi, Trang Chí Hi lập tức tiến tới bên cạnh Triệu Quế Hoa, cười hì hì nói: “Mẹ, tối nay chúng ta họp gia đình, rốt cuộc vì chuyện gì vậy? Mẹ tiết lộ trước cho con một chút nhé.”
Triệu Quế Hoa phóng một ánh mắt như dao găm qua, nói: “Cút đi.”
Trang Chí Hi vẫn chưa hết hy vọng: “Mẹ nói sớm cho con biết một chút, con sẽ không nói cho người khác biết.”
Triệu Quế Hoa ghét bỏ liếc nhìn anh một cái, nói: “Mẹ nói con chút đi mà.”
Trang Chí Hi: “... Hic hic.”
Minh Mỹ nhìn dáng vẻ vừa nếm mùi thất bại của anh, nhịn không được phì cười ra tiếng.
Triệu Quế Hoa chống nạnh: “Hai đứa chỉ có một ngày nghỉ, tự về phòng đi, quấn quýt bên cạnh mẹ làm gì chứ? Đừng dọa mẹ sợ.”
Trang Chí Hi và Minh Mỹ: “...”
“Đi đi đi đi!”
Hai người bị đuổi đi, Triệu Quế Hoa lắc đầu, trong lòng cũng nghĩ đến buổi họp gia đình tối nay...
Thời gian trôi qua rất nhanh, mùa đông thì lại càng đặc biệt trôi qua nhanh hơn, một ngày đã trôi qua, trời cũng đã dần tối.
Bà ta đang định nói gì đó, bất thình lình nhìn thấy đồ Trang Chí Hi đang cầm trong tay, ối một tiếng, nhanh chóng chạy về nhà: “Tôi không thèm nói với mấy người, tôi còn phải đi mua gà!”
Trời đất rộng lớn, thực phẩm mới là lớn nhất!
Tuy đánh nhau quan trọng, nhưng không thể bằng mua cá mua gà được!
Bà ta nhanh chóng rời đi, Minh Mỹ hừ thật mạnh một tiếng!
--- Để xem bà còn dám bắt nạt tôi nữa không!
Dáng vẻ cáo mượn oai hùm, bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Triệu Quế Hoa nhìn cô, khóe miệng giật giật, không nói gì: “...”
Hơn nửa ngày trôi qua.
Bà bày ra một cảm xúc chân thành: “Con cũng rất được đấy!”
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ, cũng không tính là gì.
Điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Triệu Quế Hoa, thoáng cái lại trẻ hơn năm mươi tuổi, dù là ai mà chẳng vui chứ! Đương nhiên vui vẻ thì vui vẻ, nếu ai dám gây chuyện, bà cũng sẽ không khách khí. Cho dù bà sống lại một lần nữa bà cũng sẽ giống như một bà thím vô văn hóa.
Mặc dù bà có nhiều kiến thức hơn những người khác, nhưng tính cách sẽ không thay đổi.
Đồng chí Triệu Quế Hoa một trăm tuổi vẫn là một phu nhân tinh thần phấn chấn, thấy có người chen hàng, vậy thì sẽ nổi tính nóng nảy tiến lên dạy dỗ người ta một trận. Cho nên bây giờ tính là cái thá gì chứ, chẳng được tính là chuyện gì lớn lao cả.
Triệu Quế Hoa căn bản không hề để chuyện nhỏ này vào trong lòng, về đến nhà đã phân phó: “Con dâu lớn, buổi chiều con đi mua một miếng đậu hũ, buổi tối làm món đậu hũ hầm cá.”
Lương Mỹ Phân vừa nghe thấy đã ngây ngẩn cả người, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: “Hầm, hầm cá ạ?”
Trong lòng cô ấy ấy à, lại là chua xót, bà già này thật là thiên vị mà, con dâu út vừa vào cửa, lại ăn hết đồ ăn, không nghĩ đến Tết sao? Trong lòng cô ấy khó chịu ruột gan cũng thắt lại. Theo ý của cô ấy, đáng lẽ ra không nên kết hôn trước Tết.
Kết hôn trước Tết, tạm chưa nói đến chuyện lúc đến Tết trong nhà lại có thêm một miệng ăn, mà tiệc cưới lại không thể thiếu phải dùng không ít nguyên vật liệu, một ít vé thực phẩm thịt này nọ đều dùng hết. Bây giờ mua được cá, thế nhưng lại muốn trực tiếp nấu ăn, trong lòng cô ấy thật sự không vui.
Triệu Quế Hoa ngẩn người nhìn cô ấy, cười lạnh một tiếng nói: “Tôi quyết định cái gì còn cần cô ý kiến à?”
Lương Mỹ Phân phát hiện giọng điệu của mẹ chồng không tốt, thầm giật mình ở trong lòng, vội vàng nói: “Không có, mẹ nói cái gì thì con nghe cái đó.”
Cô ấy lau tay và nói, “Không cần đến buổi chiều, bây giờ con đi luôn, dù sao cũng không xa.”
Cô ấy vội vàng ra cửa, chỉ cảm thấy trong lòng thật sự khổ sở, làm dâu nhà người, thật sự là không dễ dàng mà. Hai vợ chồng trẻ Trang Chí Hi đang ngồi bên bếp lửa, vừa nhìn thấy Lương Mỹ Phân đã rời đi, Trang Chí Hi lập tức tiến tới bên cạnh Triệu Quế Hoa, cười hì hì nói: “Mẹ, tối nay chúng ta họp gia đình, rốt cuộc vì chuyện gì vậy? Mẹ tiết lộ trước cho con một chút nhé.”
Triệu Quế Hoa phóng một ánh mắt như dao găm qua, nói: “Cút đi.”
Trang Chí Hi vẫn chưa hết hy vọng: “Mẹ nói sớm cho con biết một chút, con sẽ không nói cho người khác biết.”
Triệu Quế Hoa ghét bỏ liếc nhìn anh một cái, nói: “Mẹ nói con chút đi mà.”
Trang Chí Hi: “... Hic hic.”
Minh Mỹ nhìn dáng vẻ vừa nếm mùi thất bại của anh, nhịn không được phì cười ra tiếng.
Triệu Quế Hoa chống nạnh: “Hai đứa chỉ có một ngày nghỉ, tự về phòng đi, quấn quýt bên cạnh mẹ làm gì chứ? Đừng dọa mẹ sợ.”
Trang Chí Hi và Minh Mỹ: “...”
“Đi đi đi đi!”
Hai người bị đuổi đi, Triệu Quế Hoa lắc đầu, trong lòng cũng nghĩ đến buổi họp gia đình tối nay...
Thời gian trôi qua rất nhanh, mùa đông thì lại càng đặc biệt trôi qua nhanh hơn, một ngày đã trôi qua, trời cũng đã dần tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.