[Thập Niên 70] Mẹ Chồng Tôi Trọng Sinh
Chương 20: Ra riêng sao? (2)
Hương Tô Lật
02/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chiều tối là giờ tan làm, trong khu này cực kỳ rộn rã, người đến người đi, người chào người hỏi, người rửa rau người lấy nước, còn có trẻ con chơi đùa trong sân, cực kỳ đông vui. Ông Trang đi làm về đi đến đầu ngõ gặp con trai lớn Trang Chí Viễn.
Hai cha con cùng đi về nhà, vừa vào sân, đã nghe thấy mùi thơm của đồ chiên.
Ông Trang hít hít mũi, rất khẳng định nói: “Nhà ai đang chiên cá vậy, thật là thơm mà.”
Trang Chí Viễn mỉm cười: “Dù sao có là nhà ai thì cũng không thể là nhà chúng ta, nhà chúng ta không có cá.”
Ông Trang nói: “Cái này thì đúng thật.”
Một người phụ nữ đẫy đà ra ngoài lấy nước, nghe thấy lời này thì nhướng mày lên, cười chào hỏi hai người, trong giọng nói mang theo vài phần chờ mong: “Chú Trang, hai người về rồi đấy à? Phải nói chứ, hai người đoán sai rồi, mùi hương này chính là từ nhà chú đó. Ba thằng nhóc nhà cháu ngửi thấy mùi cũng không muốn ăn cơ nữa. Cứ đòi đến nhà chú ăn ké cơm mãi thôi.”
Ông Trang vui vẻ hớn hở nói: “Vậy thì không được dâu.”
Người phụ nữ đẫy đà đảo mắt, cười sảng khoái nói: “Chú Trang, chú xem chú kìa, cháu chỉ nói giỡn với chú thôi mà. Bây giờ có nhà nào dư dả gì đâu, ai cũng khó khăn, chúng ta cũng không phải người chiếm của hời của người khác. Chỉ là đùa giỡn với chú thôi, sao chú lại coi như thật vậy chứ.”
Ông Trang: “Xì, ai bảo chú là người thành thật cơ chứ. Người khác nói gì chú cũng điều cho là thật hết.”
“Ông già, nhanh về ăn cơm. Tối tôi còn phải mở cuộc họp nữa.” Triệu Quế Hoa mở cửa hung dữ kêu lên.
Ông Trang vội vàng trả lời: “Được rồi, đến đây, đến ngay đây.”
Hai cha con nhà họ Trang vào cửa, lúc chưa bước vào cảm giác còn đỡ, vừa vào đã cảm thấy, mùi hương xông thẳng vào mũi, hai đứa cháu nhỏ trong nhà đã sớm ngồi chờ ở trước bàn ăn, cũng không ra ngoài chơi, mắt trông mong chờ đến lúc ăn cơ.
Hai vợ chồng Trang Chí Hi ngồi xổm bên bếp vừa nuốt nước miếng vừa thêm củi, dáng vẻ là đang hỗ trợ.
Triệu Quế Hoa lạnh lùng, giọng điệu lạnh như băng: “Hai người ít nói chuyện với quả phụ di.”
Ông Trang: “Hàng xóm mà, nên chào hỏi chút...”
Nhìn ánh mắt hung dữ của bà nhà phóng tới, ông lập tức gật đầu: “Nghe theo bà hết.”
Triệu Quế Hoa: “Vậy thì mới được chứ.”
Trang Chí Viễn: “Mẹ, con và bọn họ vốn không có qua lại gì cả, chỉ là dù sao vẫn là hàng xóm, nên dĩ hòa vi quý(*), con cảm thấy...”
(*) 以和为贵 : Dĩ hòa vi quý là lối sống coi trọng sự yên ổn, mong muốn sự hài hòa trong giao tiếp, ứng xử với mọi người xung quanh.
“Mẹ thấy con nên câm miệng lại!” Triệu Quế Hoa nói: “Rửa tay ăn cơm!”
Lúc này bà mở nồi, cả nhà ngay lập tức đều đồng loạt nuốt nước miếng.
“Ối dồi ôi, sao hôm nay cá lại thơm như vậy chứ.” Ông Trang cảm thấy mùi thơm lần này thơm hơn ngày thường rất nhiều, tuy nói số lần ăn cá cũng không nhiều, nhưng ông nhớ rõ bình thường lúc ăn cũng không hề có mùi thơm nồng đến như vậy.
Lương Mỹ Phân đau lòng nói: “Có thể không thơm sao? Cá hôm nay, là chiên qua trước đó.”
Số dầu kia, cô ấy ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng.
Nếu mà ăn không ngon, vậy thì phải xin lỗi chảo dầu kia rồi!
Triệu Quế Hoa: “Cô có ý kiến gì à? Cô là chủ nhà hay tôi là chủ nhà?”
Lương Mỹ Phân co cổ lại, vội vàng nói: “Là mẹ, con cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.”
“Được rồi, được rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Trang Chí Hi cũng gấp gáp, anh thì khác ba và anh trai của mình, họ chỉ vừa mới trở về, còn anh thì vẫn luôn bị hun đúc bởi mùi thức ăn này, đã sớm thèm ăn chảy ba ngàn thước(*) nước miếng rồi.
(*)1 thước = 10 tấc = 0,33 m.
Nhìn lại, quả nhiên cháu gái đã chảy nước miếng ra luôn rồi kìa.
Xem đi, anh đã nói rồi mà?
Không có ai mà không thèm cả.
Chiều tối là giờ tan làm, trong khu này cực kỳ rộn rã, người đến người đi, người chào người hỏi, người rửa rau người lấy nước, còn có trẻ con chơi đùa trong sân, cực kỳ đông vui. Ông Trang đi làm về đi đến đầu ngõ gặp con trai lớn Trang Chí Viễn.
Hai cha con cùng đi về nhà, vừa vào sân, đã nghe thấy mùi thơm của đồ chiên.
Ông Trang hít hít mũi, rất khẳng định nói: “Nhà ai đang chiên cá vậy, thật là thơm mà.”
Trang Chí Viễn mỉm cười: “Dù sao có là nhà ai thì cũng không thể là nhà chúng ta, nhà chúng ta không có cá.”
Ông Trang nói: “Cái này thì đúng thật.”
Một người phụ nữ đẫy đà ra ngoài lấy nước, nghe thấy lời này thì nhướng mày lên, cười chào hỏi hai người, trong giọng nói mang theo vài phần chờ mong: “Chú Trang, hai người về rồi đấy à? Phải nói chứ, hai người đoán sai rồi, mùi hương này chính là từ nhà chú đó. Ba thằng nhóc nhà cháu ngửi thấy mùi cũng không muốn ăn cơ nữa. Cứ đòi đến nhà chú ăn ké cơm mãi thôi.”
Ông Trang vui vẻ hớn hở nói: “Vậy thì không được dâu.”
Người phụ nữ đẫy đà đảo mắt, cười sảng khoái nói: “Chú Trang, chú xem chú kìa, cháu chỉ nói giỡn với chú thôi mà. Bây giờ có nhà nào dư dả gì đâu, ai cũng khó khăn, chúng ta cũng không phải người chiếm của hời của người khác. Chỉ là đùa giỡn với chú thôi, sao chú lại coi như thật vậy chứ.”
Ông Trang: “Xì, ai bảo chú là người thành thật cơ chứ. Người khác nói gì chú cũng điều cho là thật hết.”
“Ông già, nhanh về ăn cơm. Tối tôi còn phải mở cuộc họp nữa.” Triệu Quế Hoa mở cửa hung dữ kêu lên.
Ông Trang vội vàng trả lời: “Được rồi, đến đây, đến ngay đây.”
Hai cha con nhà họ Trang vào cửa, lúc chưa bước vào cảm giác còn đỡ, vừa vào đã cảm thấy, mùi hương xông thẳng vào mũi, hai đứa cháu nhỏ trong nhà đã sớm ngồi chờ ở trước bàn ăn, cũng không ra ngoài chơi, mắt trông mong chờ đến lúc ăn cơ.
Hai vợ chồng Trang Chí Hi ngồi xổm bên bếp vừa nuốt nước miếng vừa thêm củi, dáng vẻ là đang hỗ trợ.
Triệu Quế Hoa lạnh lùng, giọng điệu lạnh như băng: “Hai người ít nói chuyện với quả phụ di.”
Ông Trang: “Hàng xóm mà, nên chào hỏi chút...”
Nhìn ánh mắt hung dữ của bà nhà phóng tới, ông lập tức gật đầu: “Nghe theo bà hết.”
Triệu Quế Hoa: “Vậy thì mới được chứ.”
Trang Chí Viễn: “Mẹ, con và bọn họ vốn không có qua lại gì cả, chỉ là dù sao vẫn là hàng xóm, nên dĩ hòa vi quý(*), con cảm thấy...”
(*) 以和为贵 : Dĩ hòa vi quý là lối sống coi trọng sự yên ổn, mong muốn sự hài hòa trong giao tiếp, ứng xử với mọi người xung quanh.
“Mẹ thấy con nên câm miệng lại!” Triệu Quế Hoa nói: “Rửa tay ăn cơm!”
Lúc này bà mở nồi, cả nhà ngay lập tức đều đồng loạt nuốt nước miếng.
“Ối dồi ôi, sao hôm nay cá lại thơm như vậy chứ.” Ông Trang cảm thấy mùi thơm lần này thơm hơn ngày thường rất nhiều, tuy nói số lần ăn cá cũng không nhiều, nhưng ông nhớ rõ bình thường lúc ăn cũng không hề có mùi thơm nồng đến như vậy.
Lương Mỹ Phân đau lòng nói: “Có thể không thơm sao? Cá hôm nay, là chiên qua trước đó.”
Số dầu kia, cô ấy ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng.
Nếu mà ăn không ngon, vậy thì phải xin lỗi chảo dầu kia rồi!
Triệu Quế Hoa: “Cô có ý kiến gì à? Cô là chủ nhà hay tôi là chủ nhà?”
Lương Mỹ Phân co cổ lại, vội vàng nói: “Là mẹ, con cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.”
“Được rồi, được rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Trang Chí Hi cũng gấp gáp, anh thì khác ba và anh trai của mình, họ chỉ vừa mới trở về, còn anh thì vẫn luôn bị hun đúc bởi mùi thức ăn này, đã sớm thèm ăn chảy ba ngàn thước(*) nước miếng rồi.
(*)1 thước = 10 tấc = 0,33 m.
Nhìn lại, quả nhiên cháu gái đã chảy nước miếng ra luôn rồi kìa.
Xem đi, anh đã nói rồi mà?
Không có ai mà không thèm cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.