[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Chương 41: Bà nội Ninh xuất viện (1)
Tam Miểu Nhập Thụy
04/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe thấy đồ bổ vào bụng của các cháu cưng nhà mình, sắc mặt bà nội Ninh mới bớt giận, cúi đầu bưng canh con dâu đã đổ ra để uống.
“Nhiều canh như vậy, Hân Nghiên, con cũng uống một chén đi.”
Thấy con dâu muốn đi về, bà nội Ninh vội vàng kêu cô ấy lại, bảo cô ấy cũng uống canh sườn.
Tuy nói trong nhà vẫn còn nhưng không biết còn lại được bao nhiêu, ai biết con dâu về còn uống được không, vẫn là ở lại đây uống thì tốt hơn.
Dù sao nhiều như vậy, bà ấy cũng uống không hết.
“Được ạ.”
Tô Hân Nghiêng không từ chối, dứt khoát chia đôi số canh sườn còn lại, cùng với chồng, mỗi người một nửa mà uống.
Uống xong canh, cô chuẩn bị đi về. Còn chậm trễ nữa sẽ không đuổi kịp xe bò của ông bảy Trần.
Đi xuống cầu thang, cô ấy phát hiện Ninh Viễn Hàng im lặng đi theo sau mình. Tô Hân Nghiên không khỏi nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại đi theo?”
Ninh Viễn Hàng nhếch mép lên khẽ cười, tỏ ra xấu hổ lại ngoan ngoãn.
Vẻ mặt này, vô hình có chút tương tự với Tiểu Tại Tại.
Tô Hân Nghiên cũng không thấy đáng yêu, mà híp cặp mắt lại trầm giọng hỏi: “Nói đi, anh lại làm chuyện tốt gì sau lưng em rồi?”
“Cũng không có gì.” Bị vợ nhìn chằm chằm, giọng anh ngày càng nhỏ: “Anh thấy con đi học không thuận tiện nên mua một chiếc xe đạp.”
“Mua gì chứ?” Tô Hân Nghiên kinh ngạc mở to mắt, giọng không tự chủ được mà cao lên, thu hút ánh mắt của người đi qua.
“Khụ… Xe đạp.”
Ninh Viễn Hàng không dám nhìn sắc mặt vợ mình.
“Anh…” Tô Hân Nghiên chỉ vào chồng, hồi lâu không nói nên lời. Sau khi cố gắng tiêu hóa được sự thật khiến người ta khiếp sợ này, cô bất đắc dĩ xoa trán, thở dài: “Được rồi, mỗi ngày Tiểu Hàng đi đều đi học cũng quá mệt, có cái xe cũng tốt.”
“Em không giận sao?”
Ninh Viễn Hàng dè dặt quan sát sắc mặt vợ, muốn tìm ra chút dấu vết che giấu cơn tức giận.
Tô Hân Nghiên liếc chồng: “Giận có ích gì? Mua cũng mua rồi, còn có thể trả lại sao? Hơn nữa chúng ta có xe rồi, sau này cũng thuận tiện hơn không ít.”
Cô ấy là người chủ nghĩa thực dụng, chỉ cần xác định đồ mua về nhà có tác dụng thì cô sẽ không quá khó chịu.
“Lần này anh đạp xe tới sao? Đi, mang em đi nhận xe.”
Trong bệnh viện có một khoảng đất đặc biệt để đỗ xe đạp, Ninh Viễn Hàng để xe ở đó.
Anh giúp mở khóa xe, lại đưa cho vợ một cái chìa khóa, sau đó đưa mắt nhìn cô nghiêng nghiêng vẹo vẹo đạp xe, bóng lưng dần dần khuất xa.
Cho đến khi cô đi khỏi, anh mới xoay người trở về bệnh viện.
Kiếp trước Tô Hân Nghiên cũng biết đạp xe, nhưng cô thường dùng loại xe xinh xắn nhẹ nhàng, còn chưa bao giờ đạp loại xe đạp đầy cảm giác niên đại, hai mươi tám khung cồng kềnh này.
Cũng may cuối cùng cũng còn chút kiến thức nên cô chỉ lảo đảo chút ban đầu, sau đó quen rồi thì đạp xe rất thuận lợi.
Tốc độ đạp xe tự nhiên nhanh hơn xe bò chậm chạp nhiều. Nửa đường, Tô Hân Nghiên còn gặp ông bảy Trần đang đợi khách ở cửa trấn, thuận miệng chào ông ấy một tiếng rồi chạy về hướng thôn Trần Gia.
Về đến nhà, chỉ tốn không tới hai mươi phút, trời vẫn còn sáng.
“Mẹ!” Nghe tiếng chuông xe từ ngoài truyền vào, Tiểu Tại Tại là người đầu tiên chạy ra đón.
Tôn Hân Nghiên vội vàng xuống xe, vui vẻ ôm lấy con gái: “Hôm nay Tại Tại có ngoan không?
“Ngoan ạ.” Tiểu Tại Tại gật đầu, tranh công nói: “Tại Tại đi học với anh.”
“Có thật không? Tại Tại thật giỏi nha.”
Dù biết con gái chỉ đơn thuần là được ba đưa đi học cùng anh, nhưng Tô Hân Nghiên vẫn không keo kiệt lời khen với con gái.
Cô thường dùng cách khích lệ để giáo dục, đương nhiên, thỉnh thoảng con phạm sai lầm, cô vẫn đen mặt nhìn chúng.
Sáng sớm, Tiểu Tại Tại bị mẹ lôi dậy từ trong chăn.
Trời vừa tờ mờ sáng, giờ này căn bản không phải giờ trẻ con thức dậy hằng ngày. Mãi đến khi mẹ giúp mình thay quần áo mà cái đầu nhỏ của cô bé con gật gật, mắt không mở ra nổi.
Tô Hân Nghiên thử dùng khăn lông nóng lau mặt cho cô bé, đút điểm tâm cho cô bé ăn, muốn đánh thức con gái còn đang mơ màng.
Đáng tiếc tất cả đều thất bại.
Hết cách, cô chỉ có thể tạm thời cầm thêm một cái áo khoác, ôm cô bé trong lòng dẫn ra ngoài.
Hôm nay là ngày bà nội Ninh xuất viện.
Những đứa trẻ nhà họ Ninh đều phải đi học, chỉ còn cô bé này không phải đi học nên cùng nhau đi đón bà nội.
“Tại Tại còn chưa tỉnh sao?” Ninh Viễn Hàng thò đầu qua nhìn con gái đang ngủ say trong lòng mẹ, anh ấy đưa tay ra muốn ôm: “Để anh ôm nó đi, em nghỉ ngơi chút.”
Nhưng Tô Hân Nghiên lại tránh đi, bảo anh ấy đi làm việc khác: “Không cần đâu, em ôm được mà, anh đi lấy cái chăn dày em đã chuẩn bị đi, lát nữa đặt lên xe cho mẹ dùng.”
“Được.”
Ninh Viễn Hàng xoay người đi lấy chăn. Lúc quay về, anh ấy thuận miệng hỏi: “Có còn thứ gì phải mang theo không?”
Nghe thấy đồ bổ vào bụng của các cháu cưng nhà mình, sắc mặt bà nội Ninh mới bớt giận, cúi đầu bưng canh con dâu đã đổ ra để uống.
“Nhiều canh như vậy, Hân Nghiên, con cũng uống một chén đi.”
Thấy con dâu muốn đi về, bà nội Ninh vội vàng kêu cô ấy lại, bảo cô ấy cũng uống canh sườn.
Tuy nói trong nhà vẫn còn nhưng không biết còn lại được bao nhiêu, ai biết con dâu về còn uống được không, vẫn là ở lại đây uống thì tốt hơn.
Dù sao nhiều như vậy, bà ấy cũng uống không hết.
“Được ạ.”
Tô Hân Nghiêng không từ chối, dứt khoát chia đôi số canh sườn còn lại, cùng với chồng, mỗi người một nửa mà uống.
Uống xong canh, cô chuẩn bị đi về. Còn chậm trễ nữa sẽ không đuổi kịp xe bò của ông bảy Trần.
Đi xuống cầu thang, cô ấy phát hiện Ninh Viễn Hàng im lặng đi theo sau mình. Tô Hân Nghiên không khỏi nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại đi theo?”
Ninh Viễn Hàng nhếch mép lên khẽ cười, tỏ ra xấu hổ lại ngoan ngoãn.
Vẻ mặt này, vô hình có chút tương tự với Tiểu Tại Tại.
Tô Hân Nghiên cũng không thấy đáng yêu, mà híp cặp mắt lại trầm giọng hỏi: “Nói đi, anh lại làm chuyện tốt gì sau lưng em rồi?”
“Cũng không có gì.” Bị vợ nhìn chằm chằm, giọng anh ngày càng nhỏ: “Anh thấy con đi học không thuận tiện nên mua một chiếc xe đạp.”
“Mua gì chứ?” Tô Hân Nghiên kinh ngạc mở to mắt, giọng không tự chủ được mà cao lên, thu hút ánh mắt của người đi qua.
“Khụ… Xe đạp.”
Ninh Viễn Hàng không dám nhìn sắc mặt vợ mình.
“Anh…” Tô Hân Nghiên chỉ vào chồng, hồi lâu không nói nên lời. Sau khi cố gắng tiêu hóa được sự thật khiến người ta khiếp sợ này, cô bất đắc dĩ xoa trán, thở dài: “Được rồi, mỗi ngày Tiểu Hàng đi đều đi học cũng quá mệt, có cái xe cũng tốt.”
“Em không giận sao?”
Ninh Viễn Hàng dè dặt quan sát sắc mặt vợ, muốn tìm ra chút dấu vết che giấu cơn tức giận.
Tô Hân Nghiên liếc chồng: “Giận có ích gì? Mua cũng mua rồi, còn có thể trả lại sao? Hơn nữa chúng ta có xe rồi, sau này cũng thuận tiện hơn không ít.”
Cô ấy là người chủ nghĩa thực dụng, chỉ cần xác định đồ mua về nhà có tác dụng thì cô sẽ không quá khó chịu.
“Lần này anh đạp xe tới sao? Đi, mang em đi nhận xe.”
Trong bệnh viện có một khoảng đất đặc biệt để đỗ xe đạp, Ninh Viễn Hàng để xe ở đó.
Anh giúp mở khóa xe, lại đưa cho vợ một cái chìa khóa, sau đó đưa mắt nhìn cô nghiêng nghiêng vẹo vẹo đạp xe, bóng lưng dần dần khuất xa.
Cho đến khi cô đi khỏi, anh mới xoay người trở về bệnh viện.
Kiếp trước Tô Hân Nghiên cũng biết đạp xe, nhưng cô thường dùng loại xe xinh xắn nhẹ nhàng, còn chưa bao giờ đạp loại xe đạp đầy cảm giác niên đại, hai mươi tám khung cồng kềnh này.
Cũng may cuối cùng cũng còn chút kiến thức nên cô chỉ lảo đảo chút ban đầu, sau đó quen rồi thì đạp xe rất thuận lợi.
Tốc độ đạp xe tự nhiên nhanh hơn xe bò chậm chạp nhiều. Nửa đường, Tô Hân Nghiên còn gặp ông bảy Trần đang đợi khách ở cửa trấn, thuận miệng chào ông ấy một tiếng rồi chạy về hướng thôn Trần Gia.
Về đến nhà, chỉ tốn không tới hai mươi phút, trời vẫn còn sáng.
“Mẹ!” Nghe tiếng chuông xe từ ngoài truyền vào, Tiểu Tại Tại là người đầu tiên chạy ra đón.
Tôn Hân Nghiên vội vàng xuống xe, vui vẻ ôm lấy con gái: “Hôm nay Tại Tại có ngoan không?
“Ngoan ạ.” Tiểu Tại Tại gật đầu, tranh công nói: “Tại Tại đi học với anh.”
“Có thật không? Tại Tại thật giỏi nha.”
Dù biết con gái chỉ đơn thuần là được ba đưa đi học cùng anh, nhưng Tô Hân Nghiên vẫn không keo kiệt lời khen với con gái.
Cô thường dùng cách khích lệ để giáo dục, đương nhiên, thỉnh thoảng con phạm sai lầm, cô vẫn đen mặt nhìn chúng.
Sáng sớm, Tiểu Tại Tại bị mẹ lôi dậy từ trong chăn.
Trời vừa tờ mờ sáng, giờ này căn bản không phải giờ trẻ con thức dậy hằng ngày. Mãi đến khi mẹ giúp mình thay quần áo mà cái đầu nhỏ của cô bé con gật gật, mắt không mở ra nổi.
Tô Hân Nghiên thử dùng khăn lông nóng lau mặt cho cô bé, đút điểm tâm cho cô bé ăn, muốn đánh thức con gái còn đang mơ màng.
Đáng tiếc tất cả đều thất bại.
Hết cách, cô chỉ có thể tạm thời cầm thêm một cái áo khoác, ôm cô bé trong lòng dẫn ra ngoài.
Hôm nay là ngày bà nội Ninh xuất viện.
Những đứa trẻ nhà họ Ninh đều phải đi học, chỉ còn cô bé này không phải đi học nên cùng nhau đi đón bà nội.
“Tại Tại còn chưa tỉnh sao?” Ninh Viễn Hàng thò đầu qua nhìn con gái đang ngủ say trong lòng mẹ, anh ấy đưa tay ra muốn ôm: “Để anh ôm nó đi, em nghỉ ngơi chút.”
Nhưng Tô Hân Nghiên lại tránh đi, bảo anh ấy đi làm việc khác: “Không cần đâu, em ôm được mà, anh đi lấy cái chăn dày em đã chuẩn bị đi, lát nữa đặt lên xe cho mẹ dùng.”
“Được.”
Ninh Viễn Hàng xoay người đi lấy chăn. Lúc quay về, anh ấy thuận miệng hỏi: “Có còn thứ gì phải mang theo không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.