[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Chương 42: Bà nội Ninh xuất viện (2)
Tam Miểu Nhập Thụy
04/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hết rồi.” Tô Hân Nghiên suy nghĩ lại, đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh bỏ chăn lên xe rồi đi vào bếp, em đang hầm chân heo trên bếp, không biết có tắt lửa không nữa, nếu chưa tắt thì anh tắt đi, tránh xảy ra chuyện.”
“Được, chúng ta đi thôi, đừng để ông bảy Trần chờ lâu.”
Hôm nay phải đi đón bệnh nhân, đương nhiên không thích hợp đi xe đạp, chủ yếu là không chở được nhiều người như vậy. Hơn nữa, sáng nay hai anh em Ninh Hàn đã đạp xe đi học rồi.
Thế nên hôm qua Ninh Viễn Hàng xách ít rau trong vườn trồng được qua nhà ông bảy Trần ngồi một hồi, lại đưa cho ông ấy năm hào tiền phí xe, nhờ ông ấy sáng nay dùng xe bò đi đón bà nội Ninh.
Buổi trưa và buổi chiều hằng ngày ông bảy Trần đều qua lại giữa trong thôn và trên thị trấn, mỗi ngày hai chuyến.
Nhà họ Ninh bao một buổi sáng, cũng không ảnh hưởng đến việc ông ấy đón khách bình thường.
Ninh Viễn Hàng một tay ôm cái chăn dày, một tay kéo mở cửa sân, quả nhiên nhìn thấy ông bảy Trần đã đánh xe bò đến chờ ở cửa nhà rồi.
“Chào buổi sáng ông bảy, ông đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, ăn xong mới tới.”
Hai bên nói chuyện khách sáo mấy câu, Ninh Viễn Hàng đi tới bên cạnh xe bò, thấy thùng xe đã được thu dọn rất sạch sẽ, anh ấy dứt khoát đặt cái chăn dày lên trên, để vợ mình ôm con gái ngồi lên trước.
Sau đó, anh ấy quay về nhà, đi vào bếp xem thử lửa đã tắt chưa, lại nhìn cửa sổ có đóng chặt hay chưa rồi mới khóa cửa nhà lại, leo lên xe ngồi.
Ông bảy Trần nghiêng đầu hỏi: “Đều ngồi vững rồi chứ?”
Tô Hân Nghiên: “Ngồi vững rồi ạ.”
Sau khi xác nhận mọi người đều ngồi vững, ông bảy Trần khẽ hô lên: “Đi!”
Con bò vàng lập tức hiểu ý ông ấy, bộ móng lộc cộc bước về phía trước.
Nhắc tới, đây cũng là một cảnh của thôn Trần Gia.
Con bò vàng này được ông bảy Trần nuôi từ nhỏ đến lớn, có tình cảm rất tốt với ông ấy, cũng rất hiểu tính người, nghe hiểu tiếng người.
Ông bảy Trần đánh xe không bao giờ mang roi, chỉ cần nói với con bò là nó phải làm gì thì nó sẽ biết mà làm đó.
Xe bò lắc lư lắc lư, dần dần khiến cho Tiểu Tại Tại đang ngủ mơ màng tỉnh lại.
Cô bé mở mắt ra, mê mang nhìn phong cảnh không ngừng chạy ngược xung quanh, có chút mơ hồ, còn ngốc nghếch chỉ vào những cái cây ven đường đang lùi về phía sau, nhỏ nhẹ nói: “Ồ, cây biết di chuyển!”
“Phụt!” Tô Hân Nghiên bị con gái chọc cho bật cười.
“Đứa ngốc, không phải là cây biết di chuyển, là con đang di chuyển, nghĩ sai vật tham chiếu rồi.” Cô ấy xoa cái đầu nhỏ đáng yêu, trực tiếp khiến cái đầu vì dậy sớm chưa chải trở nên rối tung.
Bé con ngây ngô nhìn xung quanh, trông như một con mèo cháy lông.
Người mẹ vô lương tâm rất hài lòng về kiệt tác của mình, tự mình cười khanh khách rất vui vẻ.
Tiểu Tại Tại không hiểu mẹ thế nào, mặt đầy mơ hồ làm bộ tội nghiệp, cũng không biết là mình bị ức hiếp.
Cuối cùng Ninh Viễn Hàng nhìn không được nữa, ôm con gái tới, lấy tay làm lược, chải chuốt chỉnh tề cho cô bé.
Tóc của Tiểu Tại Tại mềm mượn, không quá dài mới đến vai thôi, vuốt mấy cái là vuốt thẳng được những sợi tóc nghịch ngợm trồi lên.
“Con muốn tết đuôi sam.”
Thấy ba chải tóc cho mình chưa xong, Tiểu Tại Tại vội ôm tay ba, yêu cầu: “Không muốn mẹ làm, muốn ba.”
Bé con đã lấy lại tinh thần nhìn thấy vẻ mặt mẹ mình thì cũng biết mình bị cười nhạo nên quyết định không để ý tới người mẹ xấu xa ba giây.
Cô bé thù rất dai đấy, hừ!
Vốn dĩ Tô Hân Nhiên đã bình tĩnh lại, nhưng lại bị dáng vẻ kiêu ngạo này của con gái chọc vào điểm cười, khiến nụ cười trên mặt cô ấy treo mãi.
Cô ấy cũng không sợ sẽ chọc bé con thẹn quá hóa giận.
Đứa bé này nhanh giận mà cũng nhanh hết, chờ mà xem, lát nữa nhất định đi qua làm nũng với cô ấy.
Quả nhiên, cũng không đến một phút, Tiểu Tại Tại bị sự vụng về của ba làm cho đau da đầu, lập tức nước mắt lưng tròng quay trở lại, uất ức gạt bỏ tay ba, chạy đến chỗ mẹ.
“Muốn, muốn mẹ tết đuôi sam, không muốn ba nữa, ba kéo tóc Tại Tại đau quá.”
Ở phía sau con gái, Ninh Viễn Hàng vừa lúng túng vừa áy náy.
Đây là lần đầu tiên anh ấy thử tết tóc giúp con, quả thực không quen tay, khó tránh được sai lầm.
“Bây giờ mới biết mẹ tốt.” Khẽ ấn lên mũi con gái, Tô Hân Nghiên nhận nhiệm vụ tết tóc, hai ba cái đã giúp cô bé làm được quả đầu tương tự với đầu Na Tra.
Hai cục tóc trên đầu kết hợp với gương mặt bánh bao của Tiểu Tại Tại, đánh yêu cực kì.
Lắc lư cái đầu, Tiểu Tại Tại dùng mẹ xong thì vứt, vui vẻ nhào vào lòng ba, hai tay nâng gương mặt nhỏ nhắn hỏi: “Ba, con có đẹp không?”
Bé con mới bốn tuổi đã biết thích đẹp rồi.
Ninh Viễn Hàng rất nể mặt mà khen cô bé: “Đẹp lắm.”
Anh nói thật nên vẻ mặt rất chân thành, điều này khiến Tiểu Tại Tại càng thêm vui vẻ.
“Hết rồi.” Tô Hân Nghiên suy nghĩ lại, đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh bỏ chăn lên xe rồi đi vào bếp, em đang hầm chân heo trên bếp, không biết có tắt lửa không nữa, nếu chưa tắt thì anh tắt đi, tránh xảy ra chuyện.”
“Được, chúng ta đi thôi, đừng để ông bảy Trần chờ lâu.”
Hôm nay phải đi đón bệnh nhân, đương nhiên không thích hợp đi xe đạp, chủ yếu là không chở được nhiều người như vậy. Hơn nữa, sáng nay hai anh em Ninh Hàn đã đạp xe đi học rồi.
Thế nên hôm qua Ninh Viễn Hàng xách ít rau trong vườn trồng được qua nhà ông bảy Trần ngồi một hồi, lại đưa cho ông ấy năm hào tiền phí xe, nhờ ông ấy sáng nay dùng xe bò đi đón bà nội Ninh.
Buổi trưa và buổi chiều hằng ngày ông bảy Trần đều qua lại giữa trong thôn và trên thị trấn, mỗi ngày hai chuyến.
Nhà họ Ninh bao một buổi sáng, cũng không ảnh hưởng đến việc ông ấy đón khách bình thường.
Ninh Viễn Hàng một tay ôm cái chăn dày, một tay kéo mở cửa sân, quả nhiên nhìn thấy ông bảy Trần đã đánh xe bò đến chờ ở cửa nhà rồi.
“Chào buổi sáng ông bảy, ông đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, ăn xong mới tới.”
Hai bên nói chuyện khách sáo mấy câu, Ninh Viễn Hàng đi tới bên cạnh xe bò, thấy thùng xe đã được thu dọn rất sạch sẽ, anh ấy dứt khoát đặt cái chăn dày lên trên, để vợ mình ôm con gái ngồi lên trước.
Sau đó, anh ấy quay về nhà, đi vào bếp xem thử lửa đã tắt chưa, lại nhìn cửa sổ có đóng chặt hay chưa rồi mới khóa cửa nhà lại, leo lên xe ngồi.
Ông bảy Trần nghiêng đầu hỏi: “Đều ngồi vững rồi chứ?”
Tô Hân Nghiên: “Ngồi vững rồi ạ.”
Sau khi xác nhận mọi người đều ngồi vững, ông bảy Trần khẽ hô lên: “Đi!”
Con bò vàng lập tức hiểu ý ông ấy, bộ móng lộc cộc bước về phía trước.
Nhắc tới, đây cũng là một cảnh của thôn Trần Gia.
Con bò vàng này được ông bảy Trần nuôi từ nhỏ đến lớn, có tình cảm rất tốt với ông ấy, cũng rất hiểu tính người, nghe hiểu tiếng người.
Ông bảy Trần đánh xe không bao giờ mang roi, chỉ cần nói với con bò là nó phải làm gì thì nó sẽ biết mà làm đó.
Xe bò lắc lư lắc lư, dần dần khiến cho Tiểu Tại Tại đang ngủ mơ màng tỉnh lại.
Cô bé mở mắt ra, mê mang nhìn phong cảnh không ngừng chạy ngược xung quanh, có chút mơ hồ, còn ngốc nghếch chỉ vào những cái cây ven đường đang lùi về phía sau, nhỏ nhẹ nói: “Ồ, cây biết di chuyển!”
“Phụt!” Tô Hân Nghiên bị con gái chọc cho bật cười.
“Đứa ngốc, không phải là cây biết di chuyển, là con đang di chuyển, nghĩ sai vật tham chiếu rồi.” Cô ấy xoa cái đầu nhỏ đáng yêu, trực tiếp khiến cái đầu vì dậy sớm chưa chải trở nên rối tung.
Bé con ngây ngô nhìn xung quanh, trông như một con mèo cháy lông.
Người mẹ vô lương tâm rất hài lòng về kiệt tác của mình, tự mình cười khanh khách rất vui vẻ.
Tiểu Tại Tại không hiểu mẹ thế nào, mặt đầy mơ hồ làm bộ tội nghiệp, cũng không biết là mình bị ức hiếp.
Cuối cùng Ninh Viễn Hàng nhìn không được nữa, ôm con gái tới, lấy tay làm lược, chải chuốt chỉnh tề cho cô bé.
Tóc của Tiểu Tại Tại mềm mượn, không quá dài mới đến vai thôi, vuốt mấy cái là vuốt thẳng được những sợi tóc nghịch ngợm trồi lên.
“Con muốn tết đuôi sam.”
Thấy ba chải tóc cho mình chưa xong, Tiểu Tại Tại vội ôm tay ba, yêu cầu: “Không muốn mẹ làm, muốn ba.”
Bé con đã lấy lại tinh thần nhìn thấy vẻ mặt mẹ mình thì cũng biết mình bị cười nhạo nên quyết định không để ý tới người mẹ xấu xa ba giây.
Cô bé thù rất dai đấy, hừ!
Vốn dĩ Tô Hân Nhiên đã bình tĩnh lại, nhưng lại bị dáng vẻ kiêu ngạo này của con gái chọc vào điểm cười, khiến nụ cười trên mặt cô ấy treo mãi.
Cô ấy cũng không sợ sẽ chọc bé con thẹn quá hóa giận.
Đứa bé này nhanh giận mà cũng nhanh hết, chờ mà xem, lát nữa nhất định đi qua làm nũng với cô ấy.
Quả nhiên, cũng không đến một phút, Tiểu Tại Tại bị sự vụng về của ba làm cho đau da đầu, lập tức nước mắt lưng tròng quay trở lại, uất ức gạt bỏ tay ba, chạy đến chỗ mẹ.
“Muốn, muốn mẹ tết đuôi sam, không muốn ba nữa, ba kéo tóc Tại Tại đau quá.”
Ở phía sau con gái, Ninh Viễn Hàng vừa lúng túng vừa áy náy.
Đây là lần đầu tiên anh ấy thử tết tóc giúp con, quả thực không quen tay, khó tránh được sai lầm.
“Bây giờ mới biết mẹ tốt.” Khẽ ấn lên mũi con gái, Tô Hân Nghiên nhận nhiệm vụ tết tóc, hai ba cái đã giúp cô bé làm được quả đầu tương tự với đầu Na Tra.
Hai cục tóc trên đầu kết hợp với gương mặt bánh bao của Tiểu Tại Tại, đánh yêu cực kì.
Lắc lư cái đầu, Tiểu Tại Tại dùng mẹ xong thì vứt, vui vẻ nhào vào lòng ba, hai tay nâng gương mặt nhỏ nhắn hỏi: “Ba, con có đẹp không?”
Bé con mới bốn tuổi đã biết thích đẹp rồi.
Ninh Viễn Hàng rất nể mặt mà khen cô bé: “Đẹp lắm.”
Anh nói thật nên vẻ mặt rất chân thành, điều này khiến Tiểu Tại Tại càng thêm vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.