[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Chương 43: Bà nội Ninh xuất viện (3)
Tam Miểu Nhập Thụy
04/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô bé lăn trên cái chăn trải trên thùng xe một vòng, vô cùng vui thích.
Vợ chồng hai người cười tủm tỉm nhìn con gái nhỏ vui vẻ, cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt hơn theo con.
Xe bò dừng lại ở trước cổng bệnh viện thị trấn.
Cảm ơn ông bảy Trần xong, cũng nhờ người ta chờ ngoài cửa một lát, hai vợ chồng mang con gái cùng đi vào, đi thẳng tới phòng bệnh của bà nội Ninh.
Bà nội Ninh thức dậy từ sớm để chờ đợi, sắp xuất viện nên tâm trạng cũng nôn nóng hơn.
Bây giờ bà đã có thể tự mình ngồi dậy, cũng có thể đi bộ nếu có người đỡ.
Thế nên hai vợ chồng Ninh Viễn Hàng cũng không cần mất công. Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Ninh Viễn Hàng để Tô Hân Nghiên đỡ bà nội Ninh, còn anh ấy thì một tay xách hành lí của bà ấy, một tay dắt con gái nhỏ. Cả nhà cùng xuất viện về nhà.
Ngồi lên xe bò, bà nội Ninh cao hứng hẳn lên. Dọc đường về, bà không ngừng trò chuyện với ông bảy Trần.
Lúc thì nói đến cảnh thu trong thôn, lúc thì nói đến tình hình sinh trưởng của cây mạ mới gieo, một hồi lại nhắc tới chuyện nhà này hộ kia.
Lúc bà ấy nói chuyện, vợ chồng con cái Ninh Viễn Hàng đều là con cháu nên không chen vào, chỉ có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh nghe.
“Sắp đến nhà rồi, sắp đến rồi…”
Xa xa đã nhìn thấy bóng nhà mình, hốc mắt bà nội Ninh hơi ướt.
Nói thật, bà ấy mới đi làm phẫu thuật thôi, đã suýt chút nữa cho rằng mình không về nhà được nữa.
“Thím Ninh, thím xuất viện rồi hả? Cơ thể đã khỏe hẳn chưa?”
“Khỏe rồi, khỏe lắm.”
“Thím Ninh, lâu rồi không gặp thím, khí sắc thật tốt.”
“Ha ha… Được con trai và con dâu chăm sóc tốt.”
Những người dân làng vô tình gặp dọc đường cũng đi qua chào hỏi, quan tâm đôi câu, bà nội Ninh đều cười ha ha đáp lại.
Mặt bà đầy vui mừng, sáng sủa như ăn Tết, không hề giống bệnh nhân bị bệnh nặng mới khỏi.
Điều này cũng một phần chứng thực lời bà ấy vừa nói, con trai và con dâu chăm sóc bà ấy rất tốt.
Không ít người nhìn thấy bà nội Ninh như vậy thì đều hâm mộ. Có ai mà không muốn sau này mình già rồi có con trai, con dâu hiếu thuận, cuộc sống thuận lợi, không bị chê trách chứ?
Đáng tiếc, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Ít có được nhà nào thực sự hòa thuận giống nhà họ Ninh. Thế nên bọn họ đều có chút hâm mộ.
“Bà nội thật vui.” Tiểu Tại Tại nhìn mặt bà nội, nghiêng đầu tiến đến nhỏ giọng thầm thì với mẹ.
“Đúng vậy, bà nội khỏi bệnh rồi, cũng có thể về nhà nên rất vui vẻ. Tiểu Tại Tại có vui không?” Ngón tay Tô Hân Nghiên vuốt ve gương mặt con gái, lau sạch những bụi bặm không biết đã dính từ nơi nào.
“Vui ạ!” Giọng cực lớn.
Cảm thấy hai chữ này không đủ biểu đạt tâm trạng mình, Tiểu Tại Tại còn bổ sung thêm một câu: “Bà nội về nhà, Tại Tại siêu vui.”
Bà nội Ninh ở bên cạnh nghe cháu gái nhỏ nói vậy, mỉm cười khiến nếp nhăn ở đuôi mắt cũng sâu thêm mấy phần.
“Về nhà rồi bà nội sẽ nấu cơm cho Tại Tại của chúng ta.”
“Được ạ!”
Hai bà cháu nhanh chóng đi đến thống nhất, nhìn nhau cười, đều rất thỏa mãn.
Xe bò lần nữa dừng lại trước cửa nhà họ Ninh. Ninh Viễn Hàng vội vàng xuống xe mở cửa, rồi quay lại cẩn thận đỡ bà nội Ninh đi vào nhà.
Phòng của bà nội Ninh đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, chăn gối nệm đều mang mùi nắng nhẹ nhàng khoan khoái, đi vào là có thể trực tiếp nằm xuống.
Tô Hân Nghiên để con gái ở trong phòng bà nội, để hai bà cháu đã lâu không gặp ở bên nhau, còn mình đi xuống bếp nấu cơm.
Sáng nay cô ấy đã hầm chân heo, bây giờ chỉ cần hâm lại, bỏ thêm ít gạo và rau thì nồi cháo trên heo đã xong rồi.
Ở đây có một phong tục.
Người vừa mới xuất viện, người nhà phải nấu cho bệnh nhân mới về nhà một chén cháo chân heo để đuổi xui.
Nhà họ Ninh, kể cả Tô Hân Nghiên, tuy là người nơi khác đến, nhưng mà có câu ‘nhập gia tùy tục’.
“Cháo chân heo đây, mẹ, mẹ mau ngồi dậy ăn một chén đi.”
Tô Hân Nghiêng bưng chén cháo nóng hôi hổi vào phòng, trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của Tiểu Tại Tại.
Cô bé như một cái đuôi nhỏ, theo sau mẹ, mẹ đi bước nào mình đi bước nấy, còn ngước đầu nhìn chằm chằm vào chén cháo trong tay cô ấy.
Trông cô bé lanh lợi như một chú cún con đang chờ ăn.
Đôi mắt ướt át kia tràn đầy khát vọng, không ai cản được.
Bà nội Ninh nhìn thấy thì hơi do dự, muốn đưa cháo của mình cho cháu gái ăn trước, nhưng lại bị Tô Hân Nghiên cản.
“Mẹ, trong nồi vẫn còn, nếu Tại Tại muốn, con sẽ đi múc cho nó, chén này là của mẹ, mẹ uống đi, đừng chiều nó quá.”
Mẹ người ta đã lên tiếng rồi, bà nội Ninh cũng không nói được gì nữa.
Cũng may Ninh Viễn Hàng đã đi vào bếp múc cháo chân heo cho mọi người, lúc này mọi người đều có, Tiểu Tại Tại cũng không cần mỏi mắt chờ mong cháo của người khác nữa.
Cô bé lăn trên cái chăn trải trên thùng xe một vòng, vô cùng vui thích.
Vợ chồng hai người cười tủm tỉm nhìn con gái nhỏ vui vẻ, cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt hơn theo con.
Xe bò dừng lại ở trước cổng bệnh viện thị trấn.
Cảm ơn ông bảy Trần xong, cũng nhờ người ta chờ ngoài cửa một lát, hai vợ chồng mang con gái cùng đi vào, đi thẳng tới phòng bệnh của bà nội Ninh.
Bà nội Ninh thức dậy từ sớm để chờ đợi, sắp xuất viện nên tâm trạng cũng nôn nóng hơn.
Bây giờ bà đã có thể tự mình ngồi dậy, cũng có thể đi bộ nếu có người đỡ.
Thế nên hai vợ chồng Ninh Viễn Hàng cũng không cần mất công. Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Ninh Viễn Hàng để Tô Hân Nghiên đỡ bà nội Ninh, còn anh ấy thì một tay xách hành lí của bà ấy, một tay dắt con gái nhỏ. Cả nhà cùng xuất viện về nhà.
Ngồi lên xe bò, bà nội Ninh cao hứng hẳn lên. Dọc đường về, bà không ngừng trò chuyện với ông bảy Trần.
Lúc thì nói đến cảnh thu trong thôn, lúc thì nói đến tình hình sinh trưởng của cây mạ mới gieo, một hồi lại nhắc tới chuyện nhà này hộ kia.
Lúc bà ấy nói chuyện, vợ chồng con cái Ninh Viễn Hàng đều là con cháu nên không chen vào, chỉ có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh nghe.
“Sắp đến nhà rồi, sắp đến rồi…”
Xa xa đã nhìn thấy bóng nhà mình, hốc mắt bà nội Ninh hơi ướt.
Nói thật, bà ấy mới đi làm phẫu thuật thôi, đã suýt chút nữa cho rằng mình không về nhà được nữa.
“Thím Ninh, thím xuất viện rồi hả? Cơ thể đã khỏe hẳn chưa?”
“Khỏe rồi, khỏe lắm.”
“Thím Ninh, lâu rồi không gặp thím, khí sắc thật tốt.”
“Ha ha… Được con trai và con dâu chăm sóc tốt.”
Những người dân làng vô tình gặp dọc đường cũng đi qua chào hỏi, quan tâm đôi câu, bà nội Ninh đều cười ha ha đáp lại.
Mặt bà đầy vui mừng, sáng sủa như ăn Tết, không hề giống bệnh nhân bị bệnh nặng mới khỏi.
Điều này cũng một phần chứng thực lời bà ấy vừa nói, con trai và con dâu chăm sóc bà ấy rất tốt.
Không ít người nhìn thấy bà nội Ninh như vậy thì đều hâm mộ. Có ai mà không muốn sau này mình già rồi có con trai, con dâu hiếu thuận, cuộc sống thuận lợi, không bị chê trách chứ?
Đáng tiếc, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Ít có được nhà nào thực sự hòa thuận giống nhà họ Ninh. Thế nên bọn họ đều có chút hâm mộ.
“Bà nội thật vui.” Tiểu Tại Tại nhìn mặt bà nội, nghiêng đầu tiến đến nhỏ giọng thầm thì với mẹ.
“Đúng vậy, bà nội khỏi bệnh rồi, cũng có thể về nhà nên rất vui vẻ. Tiểu Tại Tại có vui không?” Ngón tay Tô Hân Nghiên vuốt ve gương mặt con gái, lau sạch những bụi bặm không biết đã dính từ nơi nào.
“Vui ạ!” Giọng cực lớn.
Cảm thấy hai chữ này không đủ biểu đạt tâm trạng mình, Tiểu Tại Tại còn bổ sung thêm một câu: “Bà nội về nhà, Tại Tại siêu vui.”
Bà nội Ninh ở bên cạnh nghe cháu gái nhỏ nói vậy, mỉm cười khiến nếp nhăn ở đuôi mắt cũng sâu thêm mấy phần.
“Về nhà rồi bà nội sẽ nấu cơm cho Tại Tại của chúng ta.”
“Được ạ!”
Hai bà cháu nhanh chóng đi đến thống nhất, nhìn nhau cười, đều rất thỏa mãn.
Xe bò lần nữa dừng lại trước cửa nhà họ Ninh. Ninh Viễn Hàng vội vàng xuống xe mở cửa, rồi quay lại cẩn thận đỡ bà nội Ninh đi vào nhà.
Phòng của bà nội Ninh đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, chăn gối nệm đều mang mùi nắng nhẹ nhàng khoan khoái, đi vào là có thể trực tiếp nằm xuống.
Tô Hân Nghiên để con gái ở trong phòng bà nội, để hai bà cháu đã lâu không gặp ở bên nhau, còn mình đi xuống bếp nấu cơm.
Sáng nay cô ấy đã hầm chân heo, bây giờ chỉ cần hâm lại, bỏ thêm ít gạo và rau thì nồi cháo trên heo đã xong rồi.
Ở đây có một phong tục.
Người vừa mới xuất viện, người nhà phải nấu cho bệnh nhân mới về nhà một chén cháo chân heo để đuổi xui.
Nhà họ Ninh, kể cả Tô Hân Nghiên, tuy là người nơi khác đến, nhưng mà có câu ‘nhập gia tùy tục’.
“Cháo chân heo đây, mẹ, mẹ mau ngồi dậy ăn một chén đi.”
Tô Hân Nghiêng bưng chén cháo nóng hôi hổi vào phòng, trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của Tiểu Tại Tại.
Cô bé như một cái đuôi nhỏ, theo sau mẹ, mẹ đi bước nào mình đi bước nấy, còn ngước đầu nhìn chằm chằm vào chén cháo trong tay cô ấy.
Trông cô bé lanh lợi như một chú cún con đang chờ ăn.
Đôi mắt ướt át kia tràn đầy khát vọng, không ai cản được.
Bà nội Ninh nhìn thấy thì hơi do dự, muốn đưa cháo của mình cho cháu gái ăn trước, nhưng lại bị Tô Hân Nghiên cản.
“Mẹ, trong nồi vẫn còn, nếu Tại Tại muốn, con sẽ đi múc cho nó, chén này là của mẹ, mẹ uống đi, đừng chiều nó quá.”
Mẹ người ta đã lên tiếng rồi, bà nội Ninh cũng không nói được gì nữa.
Cũng may Ninh Viễn Hàng đã đi vào bếp múc cháo chân heo cho mọi người, lúc này mọi người đều có, Tiểu Tại Tại cũng không cần mỏi mắt chờ mong cháo của người khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.