[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Chương 32: Một con chuột ham ăn (2)
Tam Miểu Nhập Thụy
04/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Thỉnh thoảng hợp tác xã cung tiêu của chúng tôi sẽ có tích trữ chút vải có sơ sót, chỉ để lại cho nhân viên nội bộ mua. Giá cả thì giống với vải được bán trong hợp tác xã cung tiêu, nhưng không cần phiếu vải. Tôi thấy trong nhà đồng chí có nhiều trẻ con, chắc chắn tốn vải. Nếu cô thấy cần thì cứ tới tìm tôi nhờ giúp mua cho."
Vừa nghe được lời này, Tô Hân Nghiên bèn lẳng lặng cất địa chỉ đi.
Dù sao mỗi năm ít nhất cô cũng làm cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới, vậy nên đúng là trong nhà thiếu phiếu vải nhất.
Phần lớn mọi người ở nông thôn đều là tự cấp tự túc, có rất ít có thể được nhóm cơ hội.
Phần lớn các loại phiếu trong nhà họ đều là nhờ vào tiền trợ cấp Ninh Viễn Hàng gửi từ trong quân khu tới, hoặc là trả nhiều hơn một số thứ để đổi chác với người khác.
Vậy nên khi nhìn thấy một cơ hội tốt như thế này căn bản Tô Hân Nghiên không nỡ từ chối.
Nếu có thể nhờ vào cơ hội tốt này mà mua được thêm chút vải, năm mới này bọn trẻ sẽ có quần áo mới rồi!
Nói tạ ơn xong, cũng bù lại tiền rồi, Hà Kiến Quốc cũng thức thời không quấy rầy nhà người ta nữa, nhanh chóng cáo từ rồi rời khỏi.
Anh ta còn phải chạy về đi làm. Vợ của anh ta đã được ba mẹ đón đi rồi. Đã có ba mẹ vợ khuyên nhủ, vợ anh ta sẽ thấy nhẹ nhõm một chút thôi.
Tiểu Tại Tại là bị đói tỉnh.
Trưa đó, sau khi khóc xong thì cô bé ngủ thẳng luôn mất rồi, chưa kịp ăn cơm trưa. Bây giờ bụng nhỏ đang không ngừng phát ra tiếng chống đối 'ục ục ục', kiên quyết đánh thức chủ nhân.
"Đói!"
Đôi mắt vẫn còn chưa mở, giọng nói non nớt nghe cực kỳ uất ức đã vang lên.
Ninh Viễn Hàng, người vẫn luôn ôm con gái, phục vụ như 'nệm thịt người' nghe trong lòng truyền tới tiếng động, bèn cúi đầu nhìn xuống. Lúc đối diện với biểu cảm 'bé cưng đói rồi, xin được ăn' trên khuôn mặt của cô nhóc, anh không kìm được mà bật cười.
"Mẹ có để cháo gà cho con đó, Tại Tại có muốn đứng dậy ăn không?"
"Muốn!" Vừa nghe thấy có ăn, đôi mắt của Tiểu Tại Tại lập tức mở ra, nhìn xung quanh để tìm thức ăn.
Tô Hân Nghiên đứng dậy bưng bát cháo gà đến cho con gái.
Cháo này là cháo mới được đổ từ trong bình thủy ra, vẫn còn nóng hổi. Tiểu Tại Tại sợ nóng, muốn ba cho thổi một chút mới chịu ăn.
Lần đầu tiên Ninh Viễn Hàng thổi cho con gái ăn, động tác có hơi ngốc nghếch, nhưng anh làm rất cẩn thận, không thổi cho cháo nguội mất.
Lấp đầy bụng rồi, Tiểu Tại Tại cũng thấy tỉnh táo.
Cô bé vùng vẫy đi xuống khỏi lòng ba, chạy bụp bụp đến bên cạnh giường bệnh bà nội, nằm úp sấp phía trên nhìn bà nội đang ngủ say.
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, không được đánh thức bà nội đâu!" Tô Hân Nghiên ở phía cuối nhắc nhở con gái.
Tiểu Tại Tại ngậm miệng nhỏ thật chặt, ngoan ngoãn gật đầu, vậy là cứ nằm ở đó xem, cũng không dám làm phiền tới bà nội.
Một lát sau, thấy bà nội ngủ say quá, mà sự chú ý của ba mẹ đã bị mấy anh trai lấy đi, không ai quan tâm cô bé cả.
Cơ hội tốt rồi!
Tiểu Tại Tại lập tức lấy hai viên kẹo mình cất giấu như trân bảo trong cái yếm nhỏ ra, nhét vào trong tay bà nội đang để ở dưới chăn, lại như có tật giật mình mà quay đầu chạy đi, nhào tới trên người anh hai.
Đột nhiên bị em gái tập kích, một tay Ninh Hàng vô thức giương cao cuốn sách trong tay, một tay ôm lấy vóc người bé nhỏ của em gái, vẻ mặt không hiểu.
"Anh trai, anh đang đọc cái gì vậy?"
Cô bé hỏi cực kỳ chân thành, thế nhưng đầu óc Ninh Hàng tạm thời còn đang đắm chìm trong các loại công thức số học, không thể chú ý tới sự dị thường của em gái.
Cậu bèn thành thật trả lời: "Sách giáo khoa số học cấp hai."
Nếu như nói Ninh Hàn là đứa bé có giá trị sức mạnh cao nhất trong nhà họ Ninh, vậy Ninh Hàng chính là đứa bé có chỉ số IQ cao nhất nhà họ.
Năm nay cậu bé mới mười tuổi mà đã học lớp đầu tiên của cấp hai rồi, nhảy lên học chung một lớp với anh trai Ninh Hàn.
Lúc này hệ thống giáo dục hiện tại vẫn là tổ hợp năm - hai - hai, cũng chính là năm năm tiểu học, hai năm cấp hai, hai năm cấp ba.
Thông thường luật quy định một đứa bé bảy tuổi đã có thể được học tiểu học, nhưng thực tế việc chấp hành hệ thống cũng không chặt chẽ như ở đời sau này.
Đặc biệt là ở nông thôn, còn rất nhiều nhà vì muốn để gíao viên trông con giúp mà đưa mấy đứa bé chỉ mới bốn, năm tuổi tới trường học.
Dù sao mấy đứa bé ở tuổi này cũng không làm gì để mưu sinh được, cho bọn chúng ở nhà, ngoại trừ nghịch ngợm gây thêm rắc rối ra thì người lớn còn phải hao tổn tâm sức để chiếu cố bọn chúng.
Vậy chi bằng ném bọn chúng vào trường học sớm một chút cho bớt việc cho rồi.
Nhà họ Ninh còn nhiều trẻ em, người lớn ít ỏi, rõ ràng nó thể hiện họ không chăm sóc nổi.
"Thỉnh thoảng hợp tác xã cung tiêu của chúng tôi sẽ có tích trữ chút vải có sơ sót, chỉ để lại cho nhân viên nội bộ mua. Giá cả thì giống với vải được bán trong hợp tác xã cung tiêu, nhưng không cần phiếu vải. Tôi thấy trong nhà đồng chí có nhiều trẻ con, chắc chắn tốn vải. Nếu cô thấy cần thì cứ tới tìm tôi nhờ giúp mua cho."
Vừa nghe được lời này, Tô Hân Nghiên bèn lẳng lặng cất địa chỉ đi.
Dù sao mỗi năm ít nhất cô cũng làm cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới, vậy nên đúng là trong nhà thiếu phiếu vải nhất.
Phần lớn mọi người ở nông thôn đều là tự cấp tự túc, có rất ít có thể được nhóm cơ hội.
Phần lớn các loại phiếu trong nhà họ đều là nhờ vào tiền trợ cấp Ninh Viễn Hàng gửi từ trong quân khu tới, hoặc là trả nhiều hơn một số thứ để đổi chác với người khác.
Vậy nên khi nhìn thấy một cơ hội tốt như thế này căn bản Tô Hân Nghiên không nỡ từ chối.
Nếu có thể nhờ vào cơ hội tốt này mà mua được thêm chút vải, năm mới này bọn trẻ sẽ có quần áo mới rồi!
Nói tạ ơn xong, cũng bù lại tiền rồi, Hà Kiến Quốc cũng thức thời không quấy rầy nhà người ta nữa, nhanh chóng cáo từ rồi rời khỏi.
Anh ta còn phải chạy về đi làm. Vợ của anh ta đã được ba mẹ đón đi rồi. Đã có ba mẹ vợ khuyên nhủ, vợ anh ta sẽ thấy nhẹ nhõm một chút thôi.
Tiểu Tại Tại là bị đói tỉnh.
Trưa đó, sau khi khóc xong thì cô bé ngủ thẳng luôn mất rồi, chưa kịp ăn cơm trưa. Bây giờ bụng nhỏ đang không ngừng phát ra tiếng chống đối 'ục ục ục', kiên quyết đánh thức chủ nhân.
"Đói!"
Đôi mắt vẫn còn chưa mở, giọng nói non nớt nghe cực kỳ uất ức đã vang lên.
Ninh Viễn Hàng, người vẫn luôn ôm con gái, phục vụ như 'nệm thịt người' nghe trong lòng truyền tới tiếng động, bèn cúi đầu nhìn xuống. Lúc đối diện với biểu cảm 'bé cưng đói rồi, xin được ăn' trên khuôn mặt của cô nhóc, anh không kìm được mà bật cười.
"Mẹ có để cháo gà cho con đó, Tại Tại có muốn đứng dậy ăn không?"
"Muốn!" Vừa nghe thấy có ăn, đôi mắt của Tiểu Tại Tại lập tức mở ra, nhìn xung quanh để tìm thức ăn.
Tô Hân Nghiên đứng dậy bưng bát cháo gà đến cho con gái.
Cháo này là cháo mới được đổ từ trong bình thủy ra, vẫn còn nóng hổi. Tiểu Tại Tại sợ nóng, muốn ba cho thổi một chút mới chịu ăn.
Lần đầu tiên Ninh Viễn Hàng thổi cho con gái ăn, động tác có hơi ngốc nghếch, nhưng anh làm rất cẩn thận, không thổi cho cháo nguội mất.
Lấp đầy bụng rồi, Tiểu Tại Tại cũng thấy tỉnh táo.
Cô bé vùng vẫy đi xuống khỏi lòng ba, chạy bụp bụp đến bên cạnh giường bệnh bà nội, nằm úp sấp phía trên nhìn bà nội đang ngủ say.
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, không được đánh thức bà nội đâu!" Tô Hân Nghiên ở phía cuối nhắc nhở con gái.
Tiểu Tại Tại ngậm miệng nhỏ thật chặt, ngoan ngoãn gật đầu, vậy là cứ nằm ở đó xem, cũng không dám làm phiền tới bà nội.
Một lát sau, thấy bà nội ngủ say quá, mà sự chú ý của ba mẹ đã bị mấy anh trai lấy đi, không ai quan tâm cô bé cả.
Cơ hội tốt rồi!
Tiểu Tại Tại lập tức lấy hai viên kẹo mình cất giấu như trân bảo trong cái yếm nhỏ ra, nhét vào trong tay bà nội đang để ở dưới chăn, lại như có tật giật mình mà quay đầu chạy đi, nhào tới trên người anh hai.
Đột nhiên bị em gái tập kích, một tay Ninh Hàng vô thức giương cao cuốn sách trong tay, một tay ôm lấy vóc người bé nhỏ của em gái, vẻ mặt không hiểu.
"Anh trai, anh đang đọc cái gì vậy?"
Cô bé hỏi cực kỳ chân thành, thế nhưng đầu óc Ninh Hàng tạm thời còn đang đắm chìm trong các loại công thức số học, không thể chú ý tới sự dị thường của em gái.
Cậu bèn thành thật trả lời: "Sách giáo khoa số học cấp hai."
Nếu như nói Ninh Hàn là đứa bé có giá trị sức mạnh cao nhất trong nhà họ Ninh, vậy Ninh Hàng chính là đứa bé có chỉ số IQ cao nhất nhà họ.
Năm nay cậu bé mới mười tuổi mà đã học lớp đầu tiên của cấp hai rồi, nhảy lên học chung một lớp với anh trai Ninh Hàn.
Lúc này hệ thống giáo dục hiện tại vẫn là tổ hợp năm - hai - hai, cũng chính là năm năm tiểu học, hai năm cấp hai, hai năm cấp ba.
Thông thường luật quy định một đứa bé bảy tuổi đã có thể được học tiểu học, nhưng thực tế việc chấp hành hệ thống cũng không chặt chẽ như ở đời sau này.
Đặc biệt là ở nông thôn, còn rất nhiều nhà vì muốn để gíao viên trông con giúp mà đưa mấy đứa bé chỉ mới bốn, năm tuổi tới trường học.
Dù sao mấy đứa bé ở tuổi này cũng không làm gì để mưu sinh được, cho bọn chúng ở nhà, ngoại trừ nghịch ngợm gây thêm rắc rối ra thì người lớn còn phải hao tổn tâm sức để chiếu cố bọn chúng.
Vậy chi bằng ném bọn chúng vào trường học sớm một chút cho bớt việc cho rồi.
Nhà họ Ninh còn nhiều trẻ em, người lớn ít ỏi, rõ ràng nó thể hiện họ không chăm sóc nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.