Chương 24: Bị Ngược Đãi 1
Kiều Vi An
19/03/2022
Triệu Tiên Phong thật sự nôn nóng: “Chị dâu, tôi thật sự không có ý nói đồng chí nữ ở quê không tốt đâu, chỉ là đồng chí nữ trong bộ đội thích Hàn Thành quá nhiều…”
Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn anh ta, Triệu Tiên Phong ngậm miệng lại.
Mẹ nó thật đúng là nói dài nói dai thành nói dại.
Tô Tiếu Tiếu “phụt” một tiếng bật cười: “Đồng chí Triệu, anh thật sự không cần giải thích đâu, tôi thật sự không để ý.”
Trong khi nói chuyện Hàn Thành cũng đã đi xuống, tay trái ôm một đứa trẻ, tay phải dắt một bé trai đi đường có hơi mất tự nhiên, phía sau còn có một bà dì chừng hơn năm mươi tuổi đuổi theo, tay còn kéo hai đứa trẻ.
“Này Hàn Thành, cậu đứng lại cho tôi! Cậu không nói rõ ràng thì không thể đi được!”
Hàn Thành không hề dừng bước chân mà vẫn tiến về phía trước.
Ánh mắt của Tô Tiếu Tiếu chuyển lên người đứa trẻ trong tay anh.
Vừa nhìn đã lập tức ngây người...
…
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu ra đời tại thành phố tuyến một những năm chín mươi, bởi vì gia cảnh tốt nên gia cảnh của bạn bè và các bạn học bên cạnh cũng không tệ. Lên đến đại học mới gặp được không ít bạn học từ quê lên đại học, nhưng sự khác biệt giữa thành phố và thị trấn khi ấy đã không còn lớn như vậy nữa, có khu vực nông thôn thậm chí còn có điều kiện sinh hoạt tốt hơn thành phố.
Cho nên ấn tượng của cô về trẻ con nông thôn chủ yếu tới từ nền tảng video ngắn nào đó, có đôi khi lướt thấy những đứa trẻ lang thang cũng cảm thấy rất xót xa, nhưng cô càng thích lướt xem những trẻ con nhân loại trắng trẻo mũm mĩm khiến người phun máu mũi ấy hơn, cô đã từng thử một hơi lướt mấy trăm video về một đứa trẻ nhân loại nào đó ăn cơm mỗi ngày mà còn thấy chưa thỏa mãn.
Ấn tượng chân thực nhất đối về nông thôn là những đứa trẻ ở thôn Tô Gia, suốt mấy tháng trời không nhìn thấy thịt cũng là chuyện thường xảy đến nhưng những lương thực phụ như khoai tây khoai lang và sắn vẫn bao no, mỗi ngày chạy ra ngoài tắm nắng khiến làn da cũng không trắng, tuy rằng không đáng yêu như trẻ con nhân loại béo mập trắng trẻo nhưng giống như Đại Bảo và Tiểu Bảo vẫn rất đáng yêu và rất lanh lợi.
Mà quần áo trên người hai đứa trẻ của Hàn Thành lại đầy những miếng vụn vá lại còn bẩn thỉu như vừa lăn một vòng từ trong đống rác ra.
Đứa trẻ được Hàn Thành ôm trong lòng giống như cây cải trắng nhỏ héo rũ đó dăng đầy nước mũi trên mặt, cũng không biết dính thứ gì mà cả gương mặt đen nhẻm nhem nhuốc, gầy đến chỉ còn lại hai con mắt không có chút thần khí nào!
Trong tay anh còn dắt một đứa trẻ cũng chẳng tốt hơn được đến đâu, khi đi đường chân phải còn hơi khập khiễng, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng với thế giới này, đây chắc chắn không phải ánh mắt mà một đứa trẻ nên có.
Người không biết còn cho rằng đây là hai đứa nhỏ ăn mày đáng thương vừa mới nhặt được từ trong đống rác, đây chắc chắn không phải đứa trẻ nhân loại trong tưởng tượng của Tô Tiếu Tiếu!
Cô cho rằng trẻ con trong thành phố ít nhất cũng không thể kém hơn Tiểu Bảo mới phải?
Tô Tiếu Tiếu không hiểu sao lại muốn khóc, ngược lại vẫn chưa có giấy đăng ký kết hôn bây giờ hối hận còn kịp không?
Nhưng khi nhìn hai đứa trẻ cô lại cảm thấy vô cùng đau lòng, thật sự hai đứa nhỏ lớn lên rất giống Hàn Thành, ngũ quan cũng không hề kém một chút nào chỉ là không biết tại sao lại bị nuôi thành ra thế này.
Cũng chẳng trách vừa rồi lúc Triệu Tiên Phong nói đến cô của Hàn Thành lại mang vẻ mặt sục sôi hận thù như thế, chăm hai đứa nhỏ đang yên đang lành thành ra thế này, ai nhìn vào mà không khó chịu, không muốn đánh người?
Triệu Tiên Phong chửi một tiếng mẹ nó, đôi mắt như sắp phun ra lửa: “Hàn Thành, đây là Cơm Nắm và Bánh Đậu sao?” Vẻ mặt của anh ta khó tin.
Con mẹ nó! Hai đứa con trai đáng yêu và xinh xắn của Hàn Thành ở trong khu tập thể bộ đội có ai lại không muốn lén mang về nuôi? Năm ngoái khi đi còn rất tốt cơ mà, sao mới một năm đã biến thành cái bộ dạng ma quỷ này rồi?
Gương mặt tuấn tú của Hàn Thành lạnh như băng hiển nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của anh ta, không thể trách Triệu Tiên Phong vì đến ngay cả một người làm cha ruột như anh cũng suýt thì không nhận ra nổi con trai ruột của mình.
Nếu giết người không phạm pháp thì anh đã sớm băm thây mụ độc phụ này thành vạn mảnh rồi.
“Hàn Thành, cậu không nói rõ thì không thể đi!” Châu Thúy Hoa đuổi theo kéo áo Hàn Thành.
Cơn Nắm rúc vào trong lòng anh theo bản năng.
Tô Tiếu Tiếu thở dài một hơi, bước tới duỗi tay ôm đứa trẻ trong lòng anh, bây giờ xấu thì có hơi xấu một chút nhưng nền móng không tệ, từ từ chăm cũng có thể đáng yêu trở lại, còn bẩn thì bẩn thật, mùa này cũng không nóng nực cho lắm mà trên người cậu bé lại toàn là mùi hôi.
Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn anh ta, Triệu Tiên Phong ngậm miệng lại.
Mẹ nó thật đúng là nói dài nói dai thành nói dại.
Tô Tiếu Tiếu “phụt” một tiếng bật cười: “Đồng chí Triệu, anh thật sự không cần giải thích đâu, tôi thật sự không để ý.”
Trong khi nói chuyện Hàn Thành cũng đã đi xuống, tay trái ôm một đứa trẻ, tay phải dắt một bé trai đi đường có hơi mất tự nhiên, phía sau còn có một bà dì chừng hơn năm mươi tuổi đuổi theo, tay còn kéo hai đứa trẻ.
“Này Hàn Thành, cậu đứng lại cho tôi! Cậu không nói rõ ràng thì không thể đi được!”
Hàn Thành không hề dừng bước chân mà vẫn tiến về phía trước.
Ánh mắt của Tô Tiếu Tiếu chuyển lên người đứa trẻ trong tay anh.
Vừa nhìn đã lập tức ngây người...
…
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu ra đời tại thành phố tuyến một những năm chín mươi, bởi vì gia cảnh tốt nên gia cảnh của bạn bè và các bạn học bên cạnh cũng không tệ. Lên đến đại học mới gặp được không ít bạn học từ quê lên đại học, nhưng sự khác biệt giữa thành phố và thị trấn khi ấy đã không còn lớn như vậy nữa, có khu vực nông thôn thậm chí còn có điều kiện sinh hoạt tốt hơn thành phố.
Cho nên ấn tượng của cô về trẻ con nông thôn chủ yếu tới từ nền tảng video ngắn nào đó, có đôi khi lướt thấy những đứa trẻ lang thang cũng cảm thấy rất xót xa, nhưng cô càng thích lướt xem những trẻ con nhân loại trắng trẻo mũm mĩm khiến người phun máu mũi ấy hơn, cô đã từng thử một hơi lướt mấy trăm video về một đứa trẻ nhân loại nào đó ăn cơm mỗi ngày mà còn thấy chưa thỏa mãn.
Ấn tượng chân thực nhất đối về nông thôn là những đứa trẻ ở thôn Tô Gia, suốt mấy tháng trời không nhìn thấy thịt cũng là chuyện thường xảy đến nhưng những lương thực phụ như khoai tây khoai lang và sắn vẫn bao no, mỗi ngày chạy ra ngoài tắm nắng khiến làn da cũng không trắng, tuy rằng không đáng yêu như trẻ con nhân loại béo mập trắng trẻo nhưng giống như Đại Bảo và Tiểu Bảo vẫn rất đáng yêu và rất lanh lợi.
Mà quần áo trên người hai đứa trẻ của Hàn Thành lại đầy những miếng vụn vá lại còn bẩn thỉu như vừa lăn một vòng từ trong đống rác ra.
Đứa trẻ được Hàn Thành ôm trong lòng giống như cây cải trắng nhỏ héo rũ đó dăng đầy nước mũi trên mặt, cũng không biết dính thứ gì mà cả gương mặt đen nhẻm nhem nhuốc, gầy đến chỉ còn lại hai con mắt không có chút thần khí nào!
Trong tay anh còn dắt một đứa trẻ cũng chẳng tốt hơn được đến đâu, khi đi đường chân phải còn hơi khập khiễng, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng với thế giới này, đây chắc chắn không phải ánh mắt mà một đứa trẻ nên có.
Người không biết còn cho rằng đây là hai đứa nhỏ ăn mày đáng thương vừa mới nhặt được từ trong đống rác, đây chắc chắn không phải đứa trẻ nhân loại trong tưởng tượng của Tô Tiếu Tiếu!
Cô cho rằng trẻ con trong thành phố ít nhất cũng không thể kém hơn Tiểu Bảo mới phải?
Tô Tiếu Tiếu không hiểu sao lại muốn khóc, ngược lại vẫn chưa có giấy đăng ký kết hôn bây giờ hối hận còn kịp không?
Nhưng khi nhìn hai đứa trẻ cô lại cảm thấy vô cùng đau lòng, thật sự hai đứa nhỏ lớn lên rất giống Hàn Thành, ngũ quan cũng không hề kém một chút nào chỉ là không biết tại sao lại bị nuôi thành ra thế này.
Cũng chẳng trách vừa rồi lúc Triệu Tiên Phong nói đến cô của Hàn Thành lại mang vẻ mặt sục sôi hận thù như thế, chăm hai đứa nhỏ đang yên đang lành thành ra thế này, ai nhìn vào mà không khó chịu, không muốn đánh người?
Triệu Tiên Phong chửi một tiếng mẹ nó, đôi mắt như sắp phun ra lửa: “Hàn Thành, đây là Cơm Nắm và Bánh Đậu sao?” Vẻ mặt của anh ta khó tin.
Con mẹ nó! Hai đứa con trai đáng yêu và xinh xắn của Hàn Thành ở trong khu tập thể bộ đội có ai lại không muốn lén mang về nuôi? Năm ngoái khi đi còn rất tốt cơ mà, sao mới một năm đã biến thành cái bộ dạng ma quỷ này rồi?
Gương mặt tuấn tú của Hàn Thành lạnh như băng hiển nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của anh ta, không thể trách Triệu Tiên Phong vì đến ngay cả một người làm cha ruột như anh cũng suýt thì không nhận ra nổi con trai ruột của mình.
Nếu giết người không phạm pháp thì anh đã sớm băm thây mụ độc phụ này thành vạn mảnh rồi.
“Hàn Thành, cậu không nói rõ thì không thể đi!” Châu Thúy Hoa đuổi theo kéo áo Hàn Thành.
Cơn Nắm rúc vào trong lòng anh theo bản năng.
Tô Tiếu Tiếu thở dài một hơi, bước tới duỗi tay ôm đứa trẻ trong lòng anh, bây giờ xấu thì có hơi xấu một chút nhưng nền móng không tệ, từ từ chăm cũng có thể đáng yêu trở lại, còn bẩn thì bẩn thật, mùa này cũng không nóng nực cho lắm mà trên người cậu bé lại toàn là mùi hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.