Chương 23: Tôi Hiểu
Kiều Vi An
19/03/2022
Trước đó Hàn Thành đã giới thiệu với Tô Tiếu Tiếu về Triệu Tiên Phong, cô cười với gương chiếu hậu: “Cảm ơn anh, đồng chí Triệu.”
Triệu Tiên Phong cười “ha ha” hai tiếng: “Không có gì không có gì.”
“Không phải chúng ta đi tới nhà ga sao?” Tô Tiếu Tiếu mắt thấy đã qua nhà ga mà chiếc xe vẫn chưa dừng lại.
Hàn Thành: “Lái xe vào thành phố đón con rồi về thẳng bộ đội.”
Tô Tiếu Tiếu không hỏi Triệu Tiên Phong là người ở đâu mà cho rằng anh ta là người ở trong huyện, cô nghĩ ngợi lúc này đường cao tốc vẫn chưa phát triển, rất nhiều nơi còn chưa được khai thông, từ thôn Tô Gia lái xe đến thành phố đi đường quốc lộ cũng phải bốn, năm tiếng, như vậy lái xe qua tỉnh chẳng phải sẽ rất xa sao?
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy phải bao lâu nữa? Ngồi tàu hỏa không tốt hơn sao?”
Hàn Thành lắc đầu: “Xe lửa quá đông người dẫn theo hai đứa trẻ không tiện, nếu lái xe chừng mười tiếng là được.”
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy chẳng phải đồng chí Triệu còn phải lái xe về sao?”
Triệu Tiên Phong ở phía trước cười: “Chị dâu, tôi và Hàn Thành ở chung bộ đội, thằng nhóc này vì cô mà kêu tôi lái xe cả đêm mười tiếng qua đây đón người đấy, tôi tốt chứ hả?”
Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta cảnh cáo qua gương chiếu hậu: “Cậu nói nhiều quá, tập trung lái xe của cậu đi.”
Lần này Tô Tiếu Tiếu thật sự không biết nên nói gì mới phải: “Vất vả cho anh rồi đồng chí Triệu, thật sự không cần thiết phải phiền phức như vậy đâu, tôi không để ý đến mấy thứ hình thức này.”
Triệu Tiên Phong lắc đầu: “Không phiền không phiền, thằng nhóc này vất vả lắm mới năn nỉ tôi một lần, có thể khiến cậu ta nợ tôi một ơn tôi cầu còn chẳng được ấy chứ.”
Lúc này Tô Tiếu Tiếu mới để ý đến con mắt của Triệu Tiên Phong phủ đầy tơ máu, hóa ra là do mệt mỏi vì lái xe.
“Lái xe lâu như vậy rất vất vả phải không?”
Kiếp trước việc đầu tiên sau khi Tô Tiếu Tiếu thành niên chính là đi thi bằng lái, đoán chừng thời gian lái xe còn lâu hơn cả bọn họ, nhưng nguyên chủ quả thật không biết lái xe, vốn dĩ cô còn định nói để cô lái một đoạn cho nhưng nghĩ đến thời buổi này lái xe có thể nói là nghề có thu nhập cao nhất và cũng có số lượng ít nhất, được tính là một nghề kỹ thuật vô cùng hiếm thấy, cho nên cũng đành bỏ đi vậy.
Lại thêm lúc này vẫn chưa có GPS chỉ đường, cô lái xe cũng không biết nên đi đâu.
Triệu Tiên Phong làm liên tục quả thật rất vất vả: “Vẫn được, ra khỏi huyện sẽ kêu Hàn Thành lái.”
Huyện không lớn, trước khi lên đường quốc lộ Hàn Thành kêu Triệu Tiên Phong đỗ xe ở bên đường rồi gọi Tô Tiếu Tiếu lên trước ngồi, để vị trí ghế sau cho Triệu Tiên Phong nghỉ ngơi.
Những năm này xe cộ thật sự không nhiều, toàn bộ đường quốc lộ cũng chỉ có một chiếc xe của bọn họ chạy.
Hàn Thành không gấp không vội, lái xe rất vững.
Triệu Tiên Phong ngủ khò khò ở ghế sau, để không làm phiền anh ta nghỉ ngơi Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu cũng không trao đổi nhiều cho lắm.
Một đường không nói gì.
Sau bốn tiếng, chiếc xe đỗ lại trước một khu tập thể gia đình của quân khu thành phố. Tô Tiếu Tiếu đi đến cuối xe chia một phần đồ mà mẹ cô đã chuẩn bị, dự định kêu Hàn Thành mang lên.
Hàn Thành lại lắc đầu đáp: “Không cần, mình anh lên đón con sẽ xuống rất nhanh thôi.”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, cô không cần đi chào hỏi trưởng bối sao?
Đợi Hàn Thành đi rồi, Triệu Tiên Phong ngủ được một giấc tinh thần hăng hái mới nói: “Hàn Thành chưa nói với cô về thân thế của cậu ấy sao?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Có nói một chút nhưng không chi tiết cho lắm.”
Triệu Tiên Phong bảo: “Bắt đầu từ một ngày cha của Hàn Thành chết trên chiến trường đó cậu ấy đã nuôi chí phải làm một quân nhân chuẩn bị lên chiến trường cứu người bất cứ lúc nào, cô không cần để ý đến người mà cậu ấy gọi là cô đó, thầy dẫn Hàn Thành về nhà nhưng bà ta cũng chưa từng nuôi cậu ấy được một ngày nào, chỉ hưởng mỗi danh tiếng chứ cả ngày không làm việc mà người làm, nếu không phải nể mặt người thầy đã mất thì Hàn Thành cũng sẽ không gửi con đến đây. Mỗi tháng cậu ấy gửi hơn nửa tiền lương về cho bà ta, cũng không biết chăm con thành cái dạng gì nữa. Tuy rằng cậu ấy không nói rõ, nhưng trước khi cậu ấy nghỉ phép không nói muốn đón con về bộ đội, lại càng không nói muốn lấy vợ. Một chuyến này trở về vội lấy một người vợ thôn quê rồi nôn nóng đón con đi, tôi thấy sao cũng không ổn.”
Tô Tiếu Tiếu không rõ tiền căn hậu quả cũng không biết nên nói thế nào.
Triệu Tiên Phong nghĩ đến gì đó lại vội vàng bổ sung: “Xin lỗi chị dâu, tôi không có ý nói cô không tốt, chỉ là chỉ là…”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không sao, tôi hiểu.”
Triệu Tiên Phong cười “ha ha” hai tiếng: “Không có gì không có gì.”
“Không phải chúng ta đi tới nhà ga sao?” Tô Tiếu Tiếu mắt thấy đã qua nhà ga mà chiếc xe vẫn chưa dừng lại.
Hàn Thành: “Lái xe vào thành phố đón con rồi về thẳng bộ đội.”
Tô Tiếu Tiếu không hỏi Triệu Tiên Phong là người ở đâu mà cho rằng anh ta là người ở trong huyện, cô nghĩ ngợi lúc này đường cao tốc vẫn chưa phát triển, rất nhiều nơi còn chưa được khai thông, từ thôn Tô Gia lái xe đến thành phố đi đường quốc lộ cũng phải bốn, năm tiếng, như vậy lái xe qua tỉnh chẳng phải sẽ rất xa sao?
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy phải bao lâu nữa? Ngồi tàu hỏa không tốt hơn sao?”
Hàn Thành lắc đầu: “Xe lửa quá đông người dẫn theo hai đứa trẻ không tiện, nếu lái xe chừng mười tiếng là được.”
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy chẳng phải đồng chí Triệu còn phải lái xe về sao?”
Triệu Tiên Phong ở phía trước cười: “Chị dâu, tôi và Hàn Thành ở chung bộ đội, thằng nhóc này vì cô mà kêu tôi lái xe cả đêm mười tiếng qua đây đón người đấy, tôi tốt chứ hả?”
Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta cảnh cáo qua gương chiếu hậu: “Cậu nói nhiều quá, tập trung lái xe của cậu đi.”
Lần này Tô Tiếu Tiếu thật sự không biết nên nói gì mới phải: “Vất vả cho anh rồi đồng chí Triệu, thật sự không cần thiết phải phiền phức như vậy đâu, tôi không để ý đến mấy thứ hình thức này.”
Triệu Tiên Phong lắc đầu: “Không phiền không phiền, thằng nhóc này vất vả lắm mới năn nỉ tôi một lần, có thể khiến cậu ta nợ tôi một ơn tôi cầu còn chẳng được ấy chứ.”
Lúc này Tô Tiếu Tiếu mới để ý đến con mắt của Triệu Tiên Phong phủ đầy tơ máu, hóa ra là do mệt mỏi vì lái xe.
“Lái xe lâu như vậy rất vất vả phải không?”
Kiếp trước việc đầu tiên sau khi Tô Tiếu Tiếu thành niên chính là đi thi bằng lái, đoán chừng thời gian lái xe còn lâu hơn cả bọn họ, nhưng nguyên chủ quả thật không biết lái xe, vốn dĩ cô còn định nói để cô lái một đoạn cho nhưng nghĩ đến thời buổi này lái xe có thể nói là nghề có thu nhập cao nhất và cũng có số lượng ít nhất, được tính là một nghề kỹ thuật vô cùng hiếm thấy, cho nên cũng đành bỏ đi vậy.
Lại thêm lúc này vẫn chưa có GPS chỉ đường, cô lái xe cũng không biết nên đi đâu.
Triệu Tiên Phong làm liên tục quả thật rất vất vả: “Vẫn được, ra khỏi huyện sẽ kêu Hàn Thành lái.”
Huyện không lớn, trước khi lên đường quốc lộ Hàn Thành kêu Triệu Tiên Phong đỗ xe ở bên đường rồi gọi Tô Tiếu Tiếu lên trước ngồi, để vị trí ghế sau cho Triệu Tiên Phong nghỉ ngơi.
Những năm này xe cộ thật sự không nhiều, toàn bộ đường quốc lộ cũng chỉ có một chiếc xe của bọn họ chạy.
Hàn Thành không gấp không vội, lái xe rất vững.
Triệu Tiên Phong ngủ khò khò ở ghế sau, để không làm phiền anh ta nghỉ ngơi Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu cũng không trao đổi nhiều cho lắm.
Một đường không nói gì.
Sau bốn tiếng, chiếc xe đỗ lại trước một khu tập thể gia đình của quân khu thành phố. Tô Tiếu Tiếu đi đến cuối xe chia một phần đồ mà mẹ cô đã chuẩn bị, dự định kêu Hàn Thành mang lên.
Hàn Thành lại lắc đầu đáp: “Không cần, mình anh lên đón con sẽ xuống rất nhanh thôi.”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, cô không cần đi chào hỏi trưởng bối sao?
Đợi Hàn Thành đi rồi, Triệu Tiên Phong ngủ được một giấc tinh thần hăng hái mới nói: “Hàn Thành chưa nói với cô về thân thế của cậu ấy sao?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Có nói một chút nhưng không chi tiết cho lắm.”
Triệu Tiên Phong bảo: “Bắt đầu từ một ngày cha của Hàn Thành chết trên chiến trường đó cậu ấy đã nuôi chí phải làm một quân nhân chuẩn bị lên chiến trường cứu người bất cứ lúc nào, cô không cần để ý đến người mà cậu ấy gọi là cô đó, thầy dẫn Hàn Thành về nhà nhưng bà ta cũng chưa từng nuôi cậu ấy được một ngày nào, chỉ hưởng mỗi danh tiếng chứ cả ngày không làm việc mà người làm, nếu không phải nể mặt người thầy đã mất thì Hàn Thành cũng sẽ không gửi con đến đây. Mỗi tháng cậu ấy gửi hơn nửa tiền lương về cho bà ta, cũng không biết chăm con thành cái dạng gì nữa. Tuy rằng cậu ấy không nói rõ, nhưng trước khi cậu ấy nghỉ phép không nói muốn đón con về bộ đội, lại càng không nói muốn lấy vợ. Một chuyến này trở về vội lấy một người vợ thôn quê rồi nôn nóng đón con đi, tôi thấy sao cũng không ổn.”
Tô Tiếu Tiếu không rõ tiền căn hậu quả cũng không biết nên nói thế nào.
Triệu Tiên Phong nghĩ đến gì đó lại vội vàng bổ sung: “Xin lỗi chị dâu, tôi không có ý nói cô không tốt, chỉ là chỉ là…”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không sao, tôi hiểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.