Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch
Chương 21: Tham Quan
Băng Chi Vũ
27/08/2024
Keo bột rất dễ mua.
Vì nó được nấu từ xương lợn, xương bò. Nó cũng là một loại chất phụ gia của thực phẩm(*).
(*)Chất phụ gia của thực phẩm là tất cả các chất được bổ sung thêm vào thực phẩm để bảo quản hay cải thiện hương vị và vẻ bề ngoài của chúng.
Cũng là một loại vật liệu công nghiệp, có thể sử dụng trong các ngành đóng gói, dệt may, nhuộm, hóa chất hàng ngày, sơn, luyện kim, v.v.
Hứa Thiến đã mua được keo bột bằng một ít tem phiếu công nghiệp.
Tường quá trắng cũng không đẹp, Hứa Thiến còn cố ý mua thêm một ít thuốc màu vàng dùng để vẽ tranh để trộn thêm vào đó.
Sau khi pha màu xong, cô lấy chổi sơn quét lên, bức tường lập tức trông đẹp hơn, bức tường màu trắng trở nên ấm áp.
Hai chị em dâu nhà họ Chu thấy thế thì vô cùng hâm mộ, nói rằng sau này họ sửa nhà thì cũng sẽ làm theo cách của Hứa Thiến.
Tất nhiên là không dám học theo cách cô sửa nhà vệ sinh và nhà bếp nhưng quét vôi trắng cho những bức tường trong nhà thì vẫn được.
Sau khi xây xong toàn bộ ngôi nhà, Hứa Thiến tính toán lại, tổng cộng đã tiêu hết khoảng hơn một nghìn đồng, ba trăm đồng còn lại là tiền mua xi măng, mua ngói, mua cửa sổ thủy tinh và mua gỗ.
Tiền làm đồ dùng trong nhà vẫn còn chưa trả, nếu tính cả tiền đóng đồ rồi sắm sửa thêm một ít đồ dùng khác nữa thì cũng phải mất thêm hai trăm đồng.
Bảy trăm đồng của Chu Lão Hán đã dùng ba trăm đồng để mua ngói đen, một trăm đồng mua gạch. Rồi còn trả tiền công cho mỗi đứa con trai là một trăm đồng, số tiền còn lại đều để mua lương thực và thịt.
Bản thân ông ấy không giữ lại một xu nào.
Thậm chí còn bỏ ra hơn chục thanh gỗ tốt mà ông ấy đã tích góp nhiều năm để sửa nhà cho Hứa Thiến.
Hứa Thiến cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì Chu Lão Hán cũng là cha, lần này cô sẽ ghi tạc trong lòng.
Nhìn vào mảnh sân trước mắt, Hứa Thiến cảm thấy vô cùng xúc động. Ngôi nhà đầu tiên của cô, cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi.
Sửa một ngôi nhà bằng đất như này cũng mất gần một nghìn đồng, nếu là nhà gạch ngói thì còn phải gấp ba lần.
Xây không nổi, xây không nổi!
Thảo nào ở thời đại này chủ yếu là nhà bằng đất, cô mới chỉ sửa lại cho tốt hơn một chút, đã tốn nhiều tiền như vậy.
Những thôn dân khác còn không lấy ra được nhiều tiền như vậy đâu!
Sau khi sửa nhà xong, nhiều người trong thôn kéo đến xem. Mặc dù Hứa Thiến không muốn họ vào xem, nhưng… những thôn dân này vẫn chạy đến tham quan như thích thú không biết mệt.
Dù sao thì thời đại này thực sự không có phương thức giải trí nào cho mọi người. Bởi thế mà tham quan nhà mới của Hứa Thiến được coi là một trong số ít thú vui của thôn dân. Vì vậy, những thôn dân kéo đến xem cũng rất đông.
"Vợ Văn Quân này, nhà cô sửa đẹp thật đấy, chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Trời ạ, đều lát gạch."
Thấy nhà Hứa Thiến có nhà vệ sinh được sửa sang rất sang trọng, nhiều thôn dân không khỏi ghen tị trong lòng.
Đúng là một người phụ nữ có chồng rồi mà chỉ biết tiêu xài hoang phí mà, dùng nhiều gạch và xi măng như vậy để lát nhà vệ sinh. Này nếu là bọn họ thì có thể xây được hai cái chuồng lợn rồi.
Xây một cái chuồng lợn, nuôi một con lợn trong nhà cũng còn tốt chán, kiếm được ít điểm công, đến Tết còn có thể được chia thêm ít thịt!
Dùng nhiều vật liệu tốt như vậy để xây nhà vệ sinh, ngoài việc đẹp hơn một chút, sạch hơn một chút thì còn có thể làm được gì nữa!
Quả nhiên là một người phụ nữ có chồng rồi mà chỉ biết tiêu xài hoang phí!
Nếu là ở nhà bọn họ thì đã bị tát cho mấy cái từ lâu rồi.
Hứa Thiến nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của cả nhóm thôn dân, nhưng cô cũng không quan tâm nữa, cứ thế mà đi!
Dù sao thì cô cũng đã tiêu tiền rồi, trong nhà cũng không còn tiền nữa. Cứ để mọi người biết được đỡ cho người khác để mắt tới.
"Đâu đó tốn một nghìn đồng đấy chứ!"
"Tôi bỏ ra tám trăm đồng ở tiền hồi môn cộng với hai trăm đồng tiền sính lễ của Văn Quân nữa, lần này đều tiêu hết rồi.
Nếu không phải Văn Quân hàng tháng còn gửi tiền lương về cho tôi thì bốn mẹ con chúng tôi chắc phải cạp đất ăn rồi."
Hứa Thiến nói với vẻ mặt vô cùng phiền muộn.
Quả nhiên khi nghe cô nói vậy, nhiều người dân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đồng thời cũng có không ít người dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn Hứa Thiến, đúng là chỉ biết tiêu xài hoang phí!
Nhiều tiền như vậy cứ thế mà tiêu hết sạch?
Vì nó được nấu từ xương lợn, xương bò. Nó cũng là một loại chất phụ gia của thực phẩm(*).
(*)Chất phụ gia của thực phẩm là tất cả các chất được bổ sung thêm vào thực phẩm để bảo quản hay cải thiện hương vị và vẻ bề ngoài của chúng.
Cũng là một loại vật liệu công nghiệp, có thể sử dụng trong các ngành đóng gói, dệt may, nhuộm, hóa chất hàng ngày, sơn, luyện kim, v.v.
Hứa Thiến đã mua được keo bột bằng một ít tem phiếu công nghiệp.
Tường quá trắng cũng không đẹp, Hứa Thiến còn cố ý mua thêm một ít thuốc màu vàng dùng để vẽ tranh để trộn thêm vào đó.
Sau khi pha màu xong, cô lấy chổi sơn quét lên, bức tường lập tức trông đẹp hơn, bức tường màu trắng trở nên ấm áp.
Hai chị em dâu nhà họ Chu thấy thế thì vô cùng hâm mộ, nói rằng sau này họ sửa nhà thì cũng sẽ làm theo cách của Hứa Thiến.
Tất nhiên là không dám học theo cách cô sửa nhà vệ sinh và nhà bếp nhưng quét vôi trắng cho những bức tường trong nhà thì vẫn được.
Sau khi xây xong toàn bộ ngôi nhà, Hứa Thiến tính toán lại, tổng cộng đã tiêu hết khoảng hơn một nghìn đồng, ba trăm đồng còn lại là tiền mua xi măng, mua ngói, mua cửa sổ thủy tinh và mua gỗ.
Tiền làm đồ dùng trong nhà vẫn còn chưa trả, nếu tính cả tiền đóng đồ rồi sắm sửa thêm một ít đồ dùng khác nữa thì cũng phải mất thêm hai trăm đồng.
Bảy trăm đồng của Chu Lão Hán đã dùng ba trăm đồng để mua ngói đen, một trăm đồng mua gạch. Rồi còn trả tiền công cho mỗi đứa con trai là một trăm đồng, số tiền còn lại đều để mua lương thực và thịt.
Bản thân ông ấy không giữ lại một xu nào.
Thậm chí còn bỏ ra hơn chục thanh gỗ tốt mà ông ấy đã tích góp nhiều năm để sửa nhà cho Hứa Thiến.
Hứa Thiến cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì Chu Lão Hán cũng là cha, lần này cô sẽ ghi tạc trong lòng.
Nhìn vào mảnh sân trước mắt, Hứa Thiến cảm thấy vô cùng xúc động. Ngôi nhà đầu tiên của cô, cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi.
Sửa một ngôi nhà bằng đất như này cũng mất gần một nghìn đồng, nếu là nhà gạch ngói thì còn phải gấp ba lần.
Xây không nổi, xây không nổi!
Thảo nào ở thời đại này chủ yếu là nhà bằng đất, cô mới chỉ sửa lại cho tốt hơn một chút, đã tốn nhiều tiền như vậy.
Những thôn dân khác còn không lấy ra được nhiều tiền như vậy đâu!
Sau khi sửa nhà xong, nhiều người trong thôn kéo đến xem. Mặc dù Hứa Thiến không muốn họ vào xem, nhưng… những thôn dân này vẫn chạy đến tham quan như thích thú không biết mệt.
Dù sao thì thời đại này thực sự không có phương thức giải trí nào cho mọi người. Bởi thế mà tham quan nhà mới của Hứa Thiến được coi là một trong số ít thú vui của thôn dân. Vì vậy, những thôn dân kéo đến xem cũng rất đông.
"Vợ Văn Quân này, nhà cô sửa đẹp thật đấy, chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Trời ạ, đều lát gạch."
Thấy nhà Hứa Thiến có nhà vệ sinh được sửa sang rất sang trọng, nhiều thôn dân không khỏi ghen tị trong lòng.
Đúng là một người phụ nữ có chồng rồi mà chỉ biết tiêu xài hoang phí mà, dùng nhiều gạch và xi măng như vậy để lát nhà vệ sinh. Này nếu là bọn họ thì có thể xây được hai cái chuồng lợn rồi.
Xây một cái chuồng lợn, nuôi một con lợn trong nhà cũng còn tốt chán, kiếm được ít điểm công, đến Tết còn có thể được chia thêm ít thịt!
Dùng nhiều vật liệu tốt như vậy để xây nhà vệ sinh, ngoài việc đẹp hơn một chút, sạch hơn một chút thì còn có thể làm được gì nữa!
Quả nhiên là một người phụ nữ có chồng rồi mà chỉ biết tiêu xài hoang phí!
Nếu là ở nhà bọn họ thì đã bị tát cho mấy cái từ lâu rồi.
Hứa Thiến nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của cả nhóm thôn dân, nhưng cô cũng không quan tâm nữa, cứ thế mà đi!
Dù sao thì cô cũng đã tiêu tiền rồi, trong nhà cũng không còn tiền nữa. Cứ để mọi người biết được đỡ cho người khác để mắt tới.
"Đâu đó tốn một nghìn đồng đấy chứ!"
"Tôi bỏ ra tám trăm đồng ở tiền hồi môn cộng với hai trăm đồng tiền sính lễ của Văn Quân nữa, lần này đều tiêu hết rồi.
Nếu không phải Văn Quân hàng tháng còn gửi tiền lương về cho tôi thì bốn mẹ con chúng tôi chắc phải cạp đất ăn rồi."
Hứa Thiến nói với vẻ mặt vô cùng phiền muộn.
Quả nhiên khi nghe cô nói vậy, nhiều người dân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đồng thời cũng có không ít người dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn Hứa Thiến, đúng là chỉ biết tiêu xài hoang phí!
Nhiều tiền như vậy cứ thế mà tiêu hết sạch?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.