Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch
Chương 22: Tham Quan
Băng Chi Vũ
27/08/2024
Thật đúng là cầm tiền mà không biết tiêu tiền!
Những cô vợ trẻ như này quả thật là không biết điều.
"Vợ Văn Quân này! Văn Quân kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, nhà các cháu còn có ba đứa con nữa, dùng tiền phải biết tiết kiệm."
Lúc này, người mở lời khuyên cô là bác gái cả của Văn Quân, đứng cùng bà ta là mấy nhà hàng xóm gần đó.
Hiện tại, gần nhà Hứa Thiến nhất chính là nhà bác cả của Chu Văn Quân. Mà bác cả của Chu Văn Quân cũng chính là anh trai của Chu Lão Hán.
Thế hệ của Chu Lão Hán có ba người, Chu Lão Hán và anh trai của ông ấy, cùng với một cô em gái đã đi lấy chồng xa cách đây mấy chục dặm.
Chu Lão Hán và anh trai của ông ấy ban đầu vốn là sống chung, cùng chung một cái sân, lúc ở riêng thì cũng là mỗi người ở một phòng.
Sau này sinh nhiều con, không ở chung được nữa.
Hai anh em họ đã phá bỏ cái sân ban đầu, sau đó lại xây một sân mới tại chỗ cũ.
Vì hai anh em tình cảm tốt nên sân cũng liền kề nhau, giữa hai sân chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ chỉ đủ cho một người đi.
Nhà mới của Hứa Thiến cách nhà cũ của nhà họ Chu không xa, đương nhiên cũng cách nhà bác cả không xa.
"Vợ Văn Quân, theo bác thì cháu không nên sửa nhà vệ sinh đó, nhìn căn nhà kìa, toàn bộ đều lát gạch xi măng.
Làm nhà vệ sinh còn lát nhiều gạch men như vậy làm gì, uổng phí hết bao nhiêu là tiền? Tiết kiệm một chút không tốt sao?"
Bác gái cả vẻ mặt đầy đau lòng, nếu là con dâu của mình, bà ta nhất định phải dạy dỗ thật tốt, thế này quá là phung phí.
Em dâu cũng thật là, cũng không quản một chút.
Bác trai cả nhìn cả sân cũng lắc đầu.
"Nếu bác mà sửa thì chắc chắn có thể tiết kiệm được ba trăm đồng rồi, chỉ là một nơi để đi vệ sinh mà thôi, sửa tốt như vậy để làm gì? Thậm chí còn tốt hơn cả nhà vệ sinh trong thành phố."
"Thằng hai, em cũng thật là, đã không biết đi ngăn cản, còn giúp sửa nữa! Bây giờ tiền trong nhà đều tiêu hết rồi, cũng không biết để lại một chút, mấy đứa con của Văn Quân đều vẫn còn nhỏ!"
"Sao em lại không ngăn chứ? Vợ Văn Quân nhất định muốn sửa, em còn có thể làm gì được. Em mà không giúp đỡ thì con bé cũng sẽ tìm người khác, tiền ở trên người con bé, em ngăn được sao?"
"Dùng hết cũng tốt, dù sao cũng đã có nhà, chỉ với căn nhà lớn này, ba thằng nhóc kia sau này cũng không sợ không lấy được vợ!"
Chu Lão Hán nghe anh trai mình nói vậy, chỉ có thể bất lực giải thích một câu. Thực ra lúc đó ông ấy không ngăn cản là bởi vì ông ấy biết rõ, Hứa Thiến vẫn còn nhiều tiền, còn đủ dùng.
Thằng hai lại đưa cho ông ấy bảy trăm đồng, là tiền thưởng trong nhiều năm của thằng hai để dành được, căn bản không hề động đến tiền hồi môn của vợ thằng hai.
Cũng chính vì vậy mà sau này khi vợ thằng hai mua gạch, mua xi măng nói muốn sửa nhà vệ sinh, ông ấy cũng không ngăn cản.
Dù sao cũng đã ra ở riêng rồi, ông ấy khuyên vài câu mà người ta không nghe, tự có chủ ý của mình rồi, ông ấy còn quản nhiều như vậy làm gì?
Mặc dù nói là tốn thêm ba trăm đồng nhưng xét về mặt hiệu quả thì số tiền này vẫn đáng giá, sửa thành nhà giống như nhà trong thành phố, trông không chỉ rộng mà còn rất sáng sủa sạch sẽ.
"Vợ Văn Quân là người thành phố, không quen dùng nhà vệ sinh ở nông thôn của chúng ta, con bé muốn xây một nhà vệ sinh giống ở thành phố, em còn có thể nói không được xây sao?"
"Thôi, dù sao nhà con bé cũng có tiền, xây thì xây, tốn thêm chút cũng chẳng sao!" Thấy vẻ mặt Chu Lão Hán bất lực, bác trai Chu cũng chỉ đành an ủi.
"Chú hai Chu, của hồi môn của vợ Văn Quân nhà chú thực sự có đến tám trăm đồng sao?" Một người dân không tin hỏi.
"Đúng vậy, đó là tám trăm đồng đấy? Cộng thêm cả máy may, chăn bông lớn, thế là cũng phải đến một nghìn đồng rồi!"
Nghe vậy, một đám thôn dân không khỏi kinh ngạc!
"Một nghìn đồng ư? E là cả thôn chúng ta, ngay cả nhà đội trưởng cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy!"
"Lấy ra thì chắc chắn có thể lấy ra được. Nhưng để làm của hồi môn cho con gái mà lấy ra nhiều tiền như vậy thì chắc chắn là không rồi."
Đám thôn dân âm thầm suy đoán.
"Cha của vợ Văn Quân là thợ bậc tám mà, lương một tháng đều là một trăm đồng, chúng ta làm sao có thể so sánh với nhà ông ấy được, nhà đội trưởng cũng không so được!"
"Nếu không phải Văn Quân tự có bản lĩnh thì e rằng người ta còn chướng mắt những người đàn ông trong thôn chúng ta nữa kìa."
"Đúng vậy!"
Những cô vợ trẻ như này quả thật là không biết điều.
"Vợ Văn Quân này! Văn Quân kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, nhà các cháu còn có ba đứa con nữa, dùng tiền phải biết tiết kiệm."
Lúc này, người mở lời khuyên cô là bác gái cả của Văn Quân, đứng cùng bà ta là mấy nhà hàng xóm gần đó.
Hiện tại, gần nhà Hứa Thiến nhất chính là nhà bác cả của Chu Văn Quân. Mà bác cả của Chu Văn Quân cũng chính là anh trai của Chu Lão Hán.
Thế hệ của Chu Lão Hán có ba người, Chu Lão Hán và anh trai của ông ấy, cùng với một cô em gái đã đi lấy chồng xa cách đây mấy chục dặm.
Chu Lão Hán và anh trai của ông ấy ban đầu vốn là sống chung, cùng chung một cái sân, lúc ở riêng thì cũng là mỗi người ở một phòng.
Sau này sinh nhiều con, không ở chung được nữa.
Hai anh em họ đã phá bỏ cái sân ban đầu, sau đó lại xây một sân mới tại chỗ cũ.
Vì hai anh em tình cảm tốt nên sân cũng liền kề nhau, giữa hai sân chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ chỉ đủ cho một người đi.
Nhà mới của Hứa Thiến cách nhà cũ của nhà họ Chu không xa, đương nhiên cũng cách nhà bác cả không xa.
"Vợ Văn Quân, theo bác thì cháu không nên sửa nhà vệ sinh đó, nhìn căn nhà kìa, toàn bộ đều lát gạch xi măng.
Làm nhà vệ sinh còn lát nhiều gạch men như vậy làm gì, uổng phí hết bao nhiêu là tiền? Tiết kiệm một chút không tốt sao?"
Bác gái cả vẻ mặt đầy đau lòng, nếu là con dâu của mình, bà ta nhất định phải dạy dỗ thật tốt, thế này quá là phung phí.
Em dâu cũng thật là, cũng không quản một chút.
Bác trai cả nhìn cả sân cũng lắc đầu.
"Nếu bác mà sửa thì chắc chắn có thể tiết kiệm được ba trăm đồng rồi, chỉ là một nơi để đi vệ sinh mà thôi, sửa tốt như vậy để làm gì? Thậm chí còn tốt hơn cả nhà vệ sinh trong thành phố."
"Thằng hai, em cũng thật là, đã không biết đi ngăn cản, còn giúp sửa nữa! Bây giờ tiền trong nhà đều tiêu hết rồi, cũng không biết để lại một chút, mấy đứa con của Văn Quân đều vẫn còn nhỏ!"
"Sao em lại không ngăn chứ? Vợ Văn Quân nhất định muốn sửa, em còn có thể làm gì được. Em mà không giúp đỡ thì con bé cũng sẽ tìm người khác, tiền ở trên người con bé, em ngăn được sao?"
"Dùng hết cũng tốt, dù sao cũng đã có nhà, chỉ với căn nhà lớn này, ba thằng nhóc kia sau này cũng không sợ không lấy được vợ!"
Chu Lão Hán nghe anh trai mình nói vậy, chỉ có thể bất lực giải thích một câu. Thực ra lúc đó ông ấy không ngăn cản là bởi vì ông ấy biết rõ, Hứa Thiến vẫn còn nhiều tiền, còn đủ dùng.
Thằng hai lại đưa cho ông ấy bảy trăm đồng, là tiền thưởng trong nhiều năm của thằng hai để dành được, căn bản không hề động đến tiền hồi môn của vợ thằng hai.
Cũng chính vì vậy mà sau này khi vợ thằng hai mua gạch, mua xi măng nói muốn sửa nhà vệ sinh, ông ấy cũng không ngăn cản.
Dù sao cũng đã ra ở riêng rồi, ông ấy khuyên vài câu mà người ta không nghe, tự có chủ ý của mình rồi, ông ấy còn quản nhiều như vậy làm gì?
Mặc dù nói là tốn thêm ba trăm đồng nhưng xét về mặt hiệu quả thì số tiền này vẫn đáng giá, sửa thành nhà giống như nhà trong thành phố, trông không chỉ rộng mà còn rất sáng sủa sạch sẽ.
"Vợ Văn Quân là người thành phố, không quen dùng nhà vệ sinh ở nông thôn của chúng ta, con bé muốn xây một nhà vệ sinh giống ở thành phố, em còn có thể nói không được xây sao?"
"Thôi, dù sao nhà con bé cũng có tiền, xây thì xây, tốn thêm chút cũng chẳng sao!" Thấy vẻ mặt Chu Lão Hán bất lực, bác trai Chu cũng chỉ đành an ủi.
"Chú hai Chu, của hồi môn của vợ Văn Quân nhà chú thực sự có đến tám trăm đồng sao?" Một người dân không tin hỏi.
"Đúng vậy, đó là tám trăm đồng đấy? Cộng thêm cả máy may, chăn bông lớn, thế là cũng phải đến một nghìn đồng rồi!"
Nghe vậy, một đám thôn dân không khỏi kinh ngạc!
"Một nghìn đồng ư? E là cả thôn chúng ta, ngay cả nhà đội trưởng cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy!"
"Lấy ra thì chắc chắn có thể lấy ra được. Nhưng để làm của hồi môn cho con gái mà lấy ra nhiều tiền như vậy thì chắc chắn là không rồi."
Đám thôn dân âm thầm suy đoán.
"Cha của vợ Văn Quân là thợ bậc tám mà, lương một tháng đều là một trăm đồng, chúng ta làm sao có thể so sánh với nhà ông ấy được, nhà đội trưởng cũng không so được!"
"Nếu không phải Văn Quân tự có bản lĩnh thì e rằng người ta còn chướng mắt những người đàn ông trong thôn chúng ta nữa kìa."
"Đúng vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.