Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão
Chương 15: Câu Dẫn
Đường Qua Tử
09/08/2024
Chưa kể đến những thứ đó, điều tra tấn con người ta nhất chính là cơn đói cồn cào ruột gan, bụng đói meo nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Thời buổi thiếu ăn thiếu mặc này, một ngày chỉ có hai bữa, chưa đến giờ cơm thì Ngọc Hoàng cũng phải nhịn đói.
Hơn nữa chỉ cần nhớ đến bữa trưa nay ăn cháo khoai lang với rau cải, Lương Thanh Thanh lại thấy đắng cả mồm, ngay lập tức cô dập tắt ý định muốn ăn uống gì đó.
Dù sao cũng quen ăn ngon mặc đẹp rồi, ai mà chịu nổi cảnh rau cháo qua ngày cơ chứ?
Cái cuộc sống này, cô chịu đủ rồi!
Quan trọng hơn là, tất cả những điều này đều đang từng giây từng phút nhắc nhở cô, cô vẫn đang ở trong thế giới của cuốn tiểu thuyết!
“Cô út, cô đừng mách bà nội được không, con xin cô đấy.” Thằng Tùng ủ rũ, đáng thương nhìn Lương Thanh Thanh.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Lương Thanh Thanh khẽ mở mắt, liếc nhìn thấy thằng bé đầu đầy mồ hôi, đoán ra được nguyên nhân, cô khẽ thở dài, “Thằng bé ngốc này, bảo con phe phẩy cho mát, mà mãi chả mát tí nào?”
Nói rồi, cô đưa tay day day trán, xua tay: “Thôi được rồi, ra ngoài chơi đi.”
Trường Tùng còn tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác chớp chớp mắt, xem ra lời bà nội nói dạo này cô út đổi tính là thật rồi!
Nếu là trước đây, sao cô út có thể dễ dàng tha cho nó như vậy chứ?
Chắc chắn sẽ sai nó làm việc nhà mấy ngày, sau đó cướp hết đồ ăn ngon của nó mới đúng!
Cô út mà thay đổi thì tốt quá rồi! Liệu sau này có thể bị bà nội nói là "thất tình" thêm vài lần, rồi thay đổi nhiều hơn nữa không nhỉ!
“Sao còn chưa đi?”
Mãi đến khi Lương Thanh Thanh giục thêm lần nữa, Trường Tùng mới như sợ cô đổi ý, vội vàng chạy tọt đi mất.
“Không được trèo cây, không được xuống sông!”
“Con biết rồi, cảm ơn cô út.”
Đợi Trường Tùng chạy xa, trong sân lại yên tĩnh, Lương Thanh Thanh nhắm mắt lại, kết quả là vừa mới thiu thiu ngủ thì một hồi chuông cửa lại vang lên đánh thức cô.
“Thanh Thanh, cậu có nhà không?”
Nghe tiếng gọi, Lương Thanh Thanh nhìn ra thì thấy một cô bé, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe, mái tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt cũng coi như là thanh tú.
Trong đầu cô tự động hiện lên thông tin về người này, là Khâu Tiểu Yến, một trong số ít những người bạn tốt của nguyên chủ, nhà ở đầu làng, nhà nghèo lại là con thứ ba nên không được cưng chiều, ngày thường có cơm ăn đã là may mắn lắm rồi nên từ nhỏ đã rụt rè, nói chuyện lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Đám con gái cùng trang lứa trong làng chẳng ai thích chơi với cô ấy cả.
Thời buổi thiếu ăn thiếu mặc này, một ngày chỉ có hai bữa, chưa đến giờ cơm thì Ngọc Hoàng cũng phải nhịn đói.
Hơn nữa chỉ cần nhớ đến bữa trưa nay ăn cháo khoai lang với rau cải, Lương Thanh Thanh lại thấy đắng cả mồm, ngay lập tức cô dập tắt ý định muốn ăn uống gì đó.
Dù sao cũng quen ăn ngon mặc đẹp rồi, ai mà chịu nổi cảnh rau cháo qua ngày cơ chứ?
Cái cuộc sống này, cô chịu đủ rồi!
Quan trọng hơn là, tất cả những điều này đều đang từng giây từng phút nhắc nhở cô, cô vẫn đang ở trong thế giới của cuốn tiểu thuyết!
“Cô út, cô đừng mách bà nội được không, con xin cô đấy.” Thằng Tùng ủ rũ, đáng thương nhìn Lương Thanh Thanh.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Lương Thanh Thanh khẽ mở mắt, liếc nhìn thấy thằng bé đầu đầy mồ hôi, đoán ra được nguyên nhân, cô khẽ thở dài, “Thằng bé ngốc này, bảo con phe phẩy cho mát, mà mãi chả mát tí nào?”
Nói rồi, cô đưa tay day day trán, xua tay: “Thôi được rồi, ra ngoài chơi đi.”
Trường Tùng còn tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác chớp chớp mắt, xem ra lời bà nội nói dạo này cô út đổi tính là thật rồi!
Nếu là trước đây, sao cô út có thể dễ dàng tha cho nó như vậy chứ?
Chắc chắn sẽ sai nó làm việc nhà mấy ngày, sau đó cướp hết đồ ăn ngon của nó mới đúng!
Cô út mà thay đổi thì tốt quá rồi! Liệu sau này có thể bị bà nội nói là "thất tình" thêm vài lần, rồi thay đổi nhiều hơn nữa không nhỉ!
“Sao còn chưa đi?”
Mãi đến khi Lương Thanh Thanh giục thêm lần nữa, Trường Tùng mới như sợ cô đổi ý, vội vàng chạy tọt đi mất.
“Không được trèo cây, không được xuống sông!”
“Con biết rồi, cảm ơn cô út.”
Đợi Trường Tùng chạy xa, trong sân lại yên tĩnh, Lương Thanh Thanh nhắm mắt lại, kết quả là vừa mới thiu thiu ngủ thì một hồi chuông cửa lại vang lên đánh thức cô.
“Thanh Thanh, cậu có nhà không?”
Nghe tiếng gọi, Lương Thanh Thanh nhìn ra thì thấy một cô bé, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe, mái tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt cũng coi như là thanh tú.
Trong đầu cô tự động hiện lên thông tin về người này, là Khâu Tiểu Yến, một trong số ít những người bạn tốt của nguyên chủ, nhà ở đầu làng, nhà nghèo lại là con thứ ba nên không được cưng chiều, ngày thường có cơm ăn đã là may mắn lắm rồi nên từ nhỏ đã rụt rè, nói chuyện lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Đám con gái cùng trang lứa trong làng chẳng ai thích chơi với cô ấy cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.