Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão
Chương 24:
Đường Qua Tử
09/08/2024
Đây cũng là lần đầu tiên Lương Thanh Thanh xuyên không đến thế giới này được nhìn thấy nam chính khiến nguyên chủ ngày đêm nhung nhớ, quả nhiên là có khuôn mặt đẹp trai hút hồn phụ nữ, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đeo một cặp kính gọng vàng, toát lên khí chất nho nhã, dù lúc này đang tức giận nhưng cũng không giấu nổi vẻ lạnh lùng cấm dục.
Đáng tiếc, Lương Thanh Thanh lại không thích kiểu người này.
“Ấy ấy, Thanh Thanh, anh Tô kìa! Anh Tô đấy!” Vừa nhìn thấy người tới, Khâu Tiểu Yến đã nhảy cẩng lên nắm lấy tay Lương Thanh Thanh, hoàn toàn quên mất lời dặn dò của cô lúc trước.
Lương Thanh Thanh bất lực nhìn trời, sau đó quay người bỏ đi: “Cậu xem tiếp đi, tôi về trước đây.”
Phần hay nhất đã xem xong rồi, cô chẳng còn hứng thú gì với màn anh hùng cứu mỹ nhân tiếp theo nữa, kết cục đã được định sẵn, còn xem gì nữa?
Khâu Tiểu Yến lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, muốn đuổi theo nhưng lại sợ Lương Thanh Thanh chán ghét, chỉ đành đứng im như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Vậy Thanh Thanh, cậu cứ đi thế à?”
Người đã đi xa, tự nhiên là không nhận được hồi âm…
Gần tối, bầu trời dần nhuốm màu hoàng hôn dịu dàng, ánh chiều tà nhảy múa trong gió, tấu lên khúc nhạc tuyệt đẹp, những ngôi nhà gạch thấp bé cùng với dãy núi xanh mờ ảo phía xa như một bức tranh thủy mặc phóng khoáng.
Ngắm nhìn cảnh đẹp mà trước kia ở thành phố không bao giờ thấy được, Lương Thanh Thanh cảm thấy tâm trạng bình yên đến lạ thường, cô nghĩ cuộc sống mới này cũng là một trải nghiệm thú vị…
Tất nhiên, điều đó chỉ đúng nếu không có con chó vàng đột nhiên xông ra như bây giờ!
“Chó ngoan, bên này vẫn còn đường mà, sang bên này đi em.” Lương Thanh Thanh thề là cô đang nở nụ cười hiền từ nhất từ trước đến nay, nhưng con chó vàng này nào có quan tâm, nó còn nhe răng gừ gừ về phía cô mấy tiếng.
Thấy vậy, Lương Thanh Thanh theo phản xạ quay đầu bỏ chạy như thể phía sau có hổ dữ đuổi theo.
Mặc dù trong đầu biết rõ gặp chó đuổi không được chạy, càng chạy nó càng hung hăng, nhưng cơ thể lại không tự chủ được, cô sợ chỉ cần dừng lại, con chó sẽ lao đến tha cô đi mất.
Đúng, tha đi!
Còn tại sao đối diện với một con chó còn chưa đến eo mà cô lại nảy sinh suy nghĩ hoang đường như vậy, thì phải truy ngược lại hồi cô bốn tuổi.
Vì bận rộn sự nghiệp, muốn tiết kiệm thời gian, ông bố vô tâm của cô đã để cô chơi đồ chơi một mình trong vườn, kết quả là con chó Alaska của nhà hàng xóm không biết từ đâu chạy vào, ngoạm lấy vạt áo sau lưng cô, dí cô chạy hai vòng quanh biệt thự!
Đáng tiếc, Lương Thanh Thanh lại không thích kiểu người này.
“Ấy ấy, Thanh Thanh, anh Tô kìa! Anh Tô đấy!” Vừa nhìn thấy người tới, Khâu Tiểu Yến đã nhảy cẩng lên nắm lấy tay Lương Thanh Thanh, hoàn toàn quên mất lời dặn dò của cô lúc trước.
Lương Thanh Thanh bất lực nhìn trời, sau đó quay người bỏ đi: “Cậu xem tiếp đi, tôi về trước đây.”
Phần hay nhất đã xem xong rồi, cô chẳng còn hứng thú gì với màn anh hùng cứu mỹ nhân tiếp theo nữa, kết cục đã được định sẵn, còn xem gì nữa?
Khâu Tiểu Yến lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, muốn đuổi theo nhưng lại sợ Lương Thanh Thanh chán ghét, chỉ đành đứng im như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Vậy Thanh Thanh, cậu cứ đi thế à?”
Người đã đi xa, tự nhiên là không nhận được hồi âm…
Gần tối, bầu trời dần nhuốm màu hoàng hôn dịu dàng, ánh chiều tà nhảy múa trong gió, tấu lên khúc nhạc tuyệt đẹp, những ngôi nhà gạch thấp bé cùng với dãy núi xanh mờ ảo phía xa như một bức tranh thủy mặc phóng khoáng.
Ngắm nhìn cảnh đẹp mà trước kia ở thành phố không bao giờ thấy được, Lương Thanh Thanh cảm thấy tâm trạng bình yên đến lạ thường, cô nghĩ cuộc sống mới này cũng là một trải nghiệm thú vị…
Tất nhiên, điều đó chỉ đúng nếu không có con chó vàng đột nhiên xông ra như bây giờ!
“Chó ngoan, bên này vẫn còn đường mà, sang bên này đi em.” Lương Thanh Thanh thề là cô đang nở nụ cười hiền từ nhất từ trước đến nay, nhưng con chó vàng này nào có quan tâm, nó còn nhe răng gừ gừ về phía cô mấy tiếng.
Thấy vậy, Lương Thanh Thanh theo phản xạ quay đầu bỏ chạy như thể phía sau có hổ dữ đuổi theo.
Mặc dù trong đầu biết rõ gặp chó đuổi không được chạy, càng chạy nó càng hung hăng, nhưng cơ thể lại không tự chủ được, cô sợ chỉ cần dừng lại, con chó sẽ lao đến tha cô đi mất.
Đúng, tha đi!
Còn tại sao đối diện với một con chó còn chưa đến eo mà cô lại nảy sinh suy nghĩ hoang đường như vậy, thì phải truy ngược lại hồi cô bốn tuổi.
Vì bận rộn sự nghiệp, muốn tiết kiệm thời gian, ông bố vô tâm của cô đã để cô chơi đồ chơi một mình trong vườn, kết quả là con chó Alaska của nhà hàng xóm không biết từ đâu chạy vào, ngoạm lấy vạt áo sau lưng cô, dí cô chạy hai vòng quanh biệt thự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.