Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão
Chương 25:
Đường Qua Tử
09/08/2024
Chạy muốn hai vòng sân luôn!
Chuyện này đã in hằn một bóng đen kịt lên trái tim bé bỏng của cô, khiến cho Lương Thanh Thanh cô nương đây trời không sợ, đất chẳng ngại, lại đi sợ nhất loài chó to, hễ gặp phải là lủi như chạch, cách ba bốn chục mét đã vội vàng đổi hướng.
Người ta nói vết thương lòng tuổi thơ phải mất cả đời để chữa lành, xem ra cũng có lý phần nào, nhìn cô bây giờ là biết, rõ ràng là không thể chạy trốn nhưng đôi chân cứ như được mặc định là chạy không ngừng nghỉ!
Cảm nhận được con chó vàng hoe to tướng kia đang ở rất gần, Lương Thanh Thanh run lên bần bật, môi trên môi dưới cứ thế run cầm cập, ngay cả câu cứu mạng cũng chẳng thể thốt ra, mà thật ra có kêu cứu cũng vô dụng, dân làng nhao nhao đi xem náo nhiệt hết rồi, giờ này ở đầu làng còn ai nữa chứ?
Điều đáng sợ nhất là sau khi chạy được một đoạn, cô đã đuối sức không chạy nổi nữa.
Một phần vì sợ hãi, một phần vì mệt mỏi. Cái thân thể này còn kém hơn cả kiếp trước của cô, người thì nhỏ nhắn yếu đuối, chưa chạy được bao lâu đã thở hồng hộc rồi.
Lương Thanh Thanh nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cắn răng chạy về phía góc đường cách đó không xa, định bụng sẽ trốn sau gốc cây cổ thụ kia, may mắn thì có thể hất đuôi được con chó vàng, còn xui xẻo thì cùng lắm là bị cắn chết, biết đâu lại xuyên không về được.
Mang theo suy nghĩ "thành công thì tốt, không thành công thì thôi"
Bước chân cô càng lúc càng nhanh nhưng chưa kịp đến gần góc tường thì một bóng người cao lớn, vạm vỡ từ đầu đường đi tới, tay xách theo một chiếc giỏ tre, người đầy bụi bặm, xem ra là vừa từ trên núi xuống.
Ánh mắt hai người tình cờ gặp nhau giữa không trung, đối phương rõ ràng cũng rất bất ngờ khi gặp cô trong hoàn cảnh này, đầu tiên là sững người, sau đó chú ý tới bộ dạng chật vật của cô, lông mày hơi nhướn lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
“Ây da, dắt chó đi dạo à?”
Ai dắt ai còn chưa biết được đâu!
Lương Thanh Thanh tức đến bật cười, muốn xem vở kịch hay hả? Muốn châm chọc cô hả? Được, tự đưa mình đến tận cửa thì đừng trách cô không khách sáo!
Hết sức bình sinh, như thể đã diễn tập vô số lần, Lương Thanh Thanh lao thẳng vào lòng anh, nhanh đến mức không cho đối phương thời gian né tránh, năm ngón tay bám chặt lấy mái tóc ngắn của anh làm điểm tựa, hai chân dài quấn chặt lấy vòng eo rắn chắc kia, hai tay càng ôm chặt lấy đầu anh.
Vừa rồi chạy lâu như vậy, lúc này ngực Lương Thanh Thanh phập phồng kịch liệt, vì tư thế quá mức thân mật, hai cục bông mềm mại cứ thế áp chặt vào mũi miệng anh, lớp áo mỏng manh ngày hè khiến hai người có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Chuyện này đã in hằn một bóng đen kịt lên trái tim bé bỏng của cô, khiến cho Lương Thanh Thanh cô nương đây trời không sợ, đất chẳng ngại, lại đi sợ nhất loài chó to, hễ gặp phải là lủi như chạch, cách ba bốn chục mét đã vội vàng đổi hướng.
Người ta nói vết thương lòng tuổi thơ phải mất cả đời để chữa lành, xem ra cũng có lý phần nào, nhìn cô bây giờ là biết, rõ ràng là không thể chạy trốn nhưng đôi chân cứ như được mặc định là chạy không ngừng nghỉ!
Cảm nhận được con chó vàng hoe to tướng kia đang ở rất gần, Lương Thanh Thanh run lên bần bật, môi trên môi dưới cứ thế run cầm cập, ngay cả câu cứu mạng cũng chẳng thể thốt ra, mà thật ra có kêu cứu cũng vô dụng, dân làng nhao nhao đi xem náo nhiệt hết rồi, giờ này ở đầu làng còn ai nữa chứ?
Điều đáng sợ nhất là sau khi chạy được một đoạn, cô đã đuối sức không chạy nổi nữa.
Một phần vì sợ hãi, một phần vì mệt mỏi. Cái thân thể này còn kém hơn cả kiếp trước của cô, người thì nhỏ nhắn yếu đuối, chưa chạy được bao lâu đã thở hồng hộc rồi.
Lương Thanh Thanh nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cắn răng chạy về phía góc đường cách đó không xa, định bụng sẽ trốn sau gốc cây cổ thụ kia, may mắn thì có thể hất đuôi được con chó vàng, còn xui xẻo thì cùng lắm là bị cắn chết, biết đâu lại xuyên không về được.
Mang theo suy nghĩ "thành công thì tốt, không thành công thì thôi"
Bước chân cô càng lúc càng nhanh nhưng chưa kịp đến gần góc tường thì một bóng người cao lớn, vạm vỡ từ đầu đường đi tới, tay xách theo một chiếc giỏ tre, người đầy bụi bặm, xem ra là vừa từ trên núi xuống.
Ánh mắt hai người tình cờ gặp nhau giữa không trung, đối phương rõ ràng cũng rất bất ngờ khi gặp cô trong hoàn cảnh này, đầu tiên là sững người, sau đó chú ý tới bộ dạng chật vật của cô, lông mày hơi nhướn lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
“Ây da, dắt chó đi dạo à?”
Ai dắt ai còn chưa biết được đâu!
Lương Thanh Thanh tức đến bật cười, muốn xem vở kịch hay hả? Muốn châm chọc cô hả? Được, tự đưa mình đến tận cửa thì đừng trách cô không khách sáo!
Hết sức bình sinh, như thể đã diễn tập vô số lần, Lương Thanh Thanh lao thẳng vào lòng anh, nhanh đến mức không cho đối phương thời gian né tránh, năm ngón tay bám chặt lấy mái tóc ngắn của anh làm điểm tựa, hai chân dài quấn chặt lấy vòng eo rắn chắc kia, hai tay càng ôm chặt lấy đầu anh.
Vừa rồi chạy lâu như vậy, lúc này ngực Lương Thanh Thanh phập phồng kịch liệt, vì tư thế quá mức thân mật, hai cục bông mềm mại cứ thế áp chặt vào mũi miệng anh, lớp áo mỏng manh ngày hè khiến hai người có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.