Thập Niên 70: Mỹ Nhân Nóng Bỏng
Chương 14:
Liễu Minh
27/07/2024
Thế nhưng, Cố Giang không để Cố Giai Giai cởi váy ra cho Cố An mặc. Ông bảo Cố An đợi đến tháng sau, khi nào ông lãnh lương sẽ nói Phùng Thanh mua cho cô ta một cái mới.
Cố An đã không đợi được. Bởi vì đến tháng sau, tuy có phiếu vải nhưng lại không còn vải hoa để mua nữa.
Chuyện nhỏ nhặt như vậy, không sao kể xiết.
Khi còn bé, Cố An đã lén lút khóc biết bao nhiêu lần vì điều này.
Cố An cứ ngỡ ngần ấy năm trôi qua, cô ta cũng đã có một người bố mới yêu thương mình, cô ta đã không còn để tâm đến việc Cố Giang yêu thương Cố Giai Giai hơn mình nữa. Vậy mà không ngờ, khi chứng kiến Cố Giang vẫn nuông chiều Cố Giai Giai như vậy, trong lòng cô ta lại dâng lên cảm giác chua xót.
Tại sao cô ta lại không thể làm như mẹ nói, xem Cố Giang như người xa lạ? Bố Ngô đối xử với cô ta rất tốt, cô ta còn cố chấp với Cố Giang làm gì? Đâu phải cô ta không có ai yêu thương.
Cố Giai Giai nhìn thấy sự ủ rũ của Cố An. Cô cũng cảm nhận được sự lúng túng của Cố Giang.
Haiz, hai bố con này thật khiến người ta đau đầu.
Là Cố Giai Giai, được hưởng trọn vẹn tình yêu thương của Cố Giang, cô rất biết ơn. Nhưng đặt vào vị trí của Cố An và Cố Giang, cô lại cảm thấy khó chịu, thấy thật tàn nhẫn.
Rõ ràng là bố con ruột thịt, tại sao lại trở nên xa cách như vậy?
Cố Giai Giai thở dài trong lòng. Cô quyết định sẽ cố gắng để hai bố con họ làm hòa.
Cố Giai Giai không phải chủ nhân của thân xác này, cô không thể vừa thản nhiên hưởng thụ sự tốt đẹp của Cố Giang, vừa phớt lờ nỗi đau của ông.
Cố Giang là một người đàn ông có thể che chở cho cô, nhưng ông không phải người thân ruột thịt của cô, Cố Giai Giai không muốn nợ ông quá nhiều. Còn những gì mà nguyên chủ đã nợ, cô cũng sẽ cố gắng trả lại.
Sống một mình đã quen, Cố Giai Giai luôn quen với việc trao đổi sòng phẳng. Cô thích sự nuông chiều vô điều kiện của Cố Giang, nhưng cũng sợ hãi. Cô sợ mình sẽ phụ lòng ông.
"Rầm!" một tiếng, sau khi Tiểu Trương, Tiểu Lưu và những người hóng chuyện cuối cùng rời đi, cánh cửa đóng sập lại. Nhìn ra ngoài, ôi chao! Những người trong nhà đều túm tụm ở sân, không ai chịu về.
Không phải họ cố tình nán lại nghe lén chuyện nhà họ Cố. Mà là, những người phía sau không chịu nhường đường, họ không tài nào đi ra được.
Họ không phải Cố Giang, cũng chẳng ai chủ động nhường đường cho họ.
Đã không đi được, họ chỉ còn cách trốn sau cửa, tiếp tục hóng chuyện.
Một anh chàng đang áp tai vào cửa, chạm mặt Tiểu Trương và Tiểu Lưu đi ra, họ ngượng ngùng nhìn nhau.
"Suỵt."
Vừa nãy còn gào lên một tiếng, sau đó bám theo Tiểu Trương, chen lên hàng đầu hóng chuyện, giờ phút này, Ngụy Khang lại cười nịnh nọt với hai người họ.
"Đừng lên tiếng." Ngụy Khang nói khẽ.
Tiểu Trương nhìn cậu ta với vẻ mặt khó tả. Nhưng cậu ấy cũng không lên tiếng.
Nhiều người như vậy, trừ phi Cố Giang đích thân ra mặt đuổi, nếu không, dựa vào mỗi hai người họ chắc chắn không được.
Mắt không thấy tâm không phiền, Tiểu Trương và Tiểu Lưu ăn ý đứng ở cửa, giả làm tượng gỗ.
Trong nhà, tiếng đóng cửa phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"Bố."
Cố Giai Giai lên tiếng trước.
"Bố, mẹ... Hôm nay Vu Hải Vân làm gì, bố có biết không?"
Không muốn Cố Giang nghi ngờ, Cố Giai Giai học theo tính cách của nguyên chủ, mách lẻo với Cố Giang trước.
Nguyên chủ là một cô nàng xinh đẹp ngốc nghếch được cưng chiều, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần gặp rắc rối thì nhất định sẽ đi mách Cố Giang.
Chính vì nguyên chủ có chuyện gì cũng nói thẳng, lại rất biết làm nũng, biết khóc, nên Cố Giang mới vô thức luôn quan tâm đến cô, mà bỏ quên cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Cố An.
Quả nhiên, Cố Giang tiếp nhận lời kiện cáo đầy ấm ức của Cố Giai Giai rất tự nhiên.
Cố Giai Giai từ nhỏ đến lớn luôn dựa dẫm vào ông, ông không hề nghi ngờ cô con gái trước mặt đã thay đổi linh hồn.
Cố Giang gật đầu, dịu dàng xoa đầu Cố Giai Giai, đưa cho cô một tờ khăn giấy.
"Giai Giai, đừng khóc, có bố ở đây rồi."
Lúc Vu Hải Vân bị đánh, Tiểu Trương không giúp được gì nên đã chạy đi gọi Cố Giang, vì vậy cậu ấy không biết chuyện sau đó, Vu Hải Vân bị phát hiện cất thuốc ngủ trong túi, nên cũng không nói với Cố Giang.
Tuy nhiên, không sao, Cố Giai Giai có thể kể lại từ đầu cho ông nghe.
Cố An đã không đợi được. Bởi vì đến tháng sau, tuy có phiếu vải nhưng lại không còn vải hoa để mua nữa.
Chuyện nhỏ nhặt như vậy, không sao kể xiết.
Khi còn bé, Cố An đã lén lút khóc biết bao nhiêu lần vì điều này.
Cố An cứ ngỡ ngần ấy năm trôi qua, cô ta cũng đã có một người bố mới yêu thương mình, cô ta đã không còn để tâm đến việc Cố Giang yêu thương Cố Giai Giai hơn mình nữa. Vậy mà không ngờ, khi chứng kiến Cố Giang vẫn nuông chiều Cố Giai Giai như vậy, trong lòng cô ta lại dâng lên cảm giác chua xót.
Tại sao cô ta lại không thể làm như mẹ nói, xem Cố Giang như người xa lạ? Bố Ngô đối xử với cô ta rất tốt, cô ta còn cố chấp với Cố Giang làm gì? Đâu phải cô ta không có ai yêu thương.
Cố Giai Giai nhìn thấy sự ủ rũ của Cố An. Cô cũng cảm nhận được sự lúng túng của Cố Giang.
Haiz, hai bố con này thật khiến người ta đau đầu.
Là Cố Giai Giai, được hưởng trọn vẹn tình yêu thương của Cố Giang, cô rất biết ơn. Nhưng đặt vào vị trí của Cố An và Cố Giang, cô lại cảm thấy khó chịu, thấy thật tàn nhẫn.
Rõ ràng là bố con ruột thịt, tại sao lại trở nên xa cách như vậy?
Cố Giai Giai thở dài trong lòng. Cô quyết định sẽ cố gắng để hai bố con họ làm hòa.
Cố Giai Giai không phải chủ nhân của thân xác này, cô không thể vừa thản nhiên hưởng thụ sự tốt đẹp của Cố Giang, vừa phớt lờ nỗi đau của ông.
Cố Giang là một người đàn ông có thể che chở cho cô, nhưng ông không phải người thân ruột thịt của cô, Cố Giai Giai không muốn nợ ông quá nhiều. Còn những gì mà nguyên chủ đã nợ, cô cũng sẽ cố gắng trả lại.
Sống một mình đã quen, Cố Giai Giai luôn quen với việc trao đổi sòng phẳng. Cô thích sự nuông chiều vô điều kiện của Cố Giang, nhưng cũng sợ hãi. Cô sợ mình sẽ phụ lòng ông.
"Rầm!" một tiếng, sau khi Tiểu Trương, Tiểu Lưu và những người hóng chuyện cuối cùng rời đi, cánh cửa đóng sập lại. Nhìn ra ngoài, ôi chao! Những người trong nhà đều túm tụm ở sân, không ai chịu về.
Không phải họ cố tình nán lại nghe lén chuyện nhà họ Cố. Mà là, những người phía sau không chịu nhường đường, họ không tài nào đi ra được.
Họ không phải Cố Giang, cũng chẳng ai chủ động nhường đường cho họ.
Đã không đi được, họ chỉ còn cách trốn sau cửa, tiếp tục hóng chuyện.
Một anh chàng đang áp tai vào cửa, chạm mặt Tiểu Trương và Tiểu Lưu đi ra, họ ngượng ngùng nhìn nhau.
"Suỵt."
Vừa nãy còn gào lên một tiếng, sau đó bám theo Tiểu Trương, chen lên hàng đầu hóng chuyện, giờ phút này, Ngụy Khang lại cười nịnh nọt với hai người họ.
"Đừng lên tiếng." Ngụy Khang nói khẽ.
Tiểu Trương nhìn cậu ta với vẻ mặt khó tả. Nhưng cậu ấy cũng không lên tiếng.
Nhiều người như vậy, trừ phi Cố Giang đích thân ra mặt đuổi, nếu không, dựa vào mỗi hai người họ chắc chắn không được.
Mắt không thấy tâm không phiền, Tiểu Trương và Tiểu Lưu ăn ý đứng ở cửa, giả làm tượng gỗ.
Trong nhà, tiếng đóng cửa phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"Bố."
Cố Giai Giai lên tiếng trước.
"Bố, mẹ... Hôm nay Vu Hải Vân làm gì, bố có biết không?"
Không muốn Cố Giang nghi ngờ, Cố Giai Giai học theo tính cách của nguyên chủ, mách lẻo với Cố Giang trước.
Nguyên chủ là một cô nàng xinh đẹp ngốc nghếch được cưng chiều, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần gặp rắc rối thì nhất định sẽ đi mách Cố Giang.
Chính vì nguyên chủ có chuyện gì cũng nói thẳng, lại rất biết làm nũng, biết khóc, nên Cố Giang mới vô thức luôn quan tâm đến cô, mà bỏ quên cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Cố An.
Quả nhiên, Cố Giang tiếp nhận lời kiện cáo đầy ấm ức của Cố Giai Giai rất tự nhiên.
Cố Giai Giai từ nhỏ đến lớn luôn dựa dẫm vào ông, ông không hề nghi ngờ cô con gái trước mặt đã thay đổi linh hồn.
Cố Giang gật đầu, dịu dàng xoa đầu Cố Giai Giai, đưa cho cô một tờ khăn giấy.
"Giai Giai, đừng khóc, có bố ở đây rồi."
Lúc Vu Hải Vân bị đánh, Tiểu Trương không giúp được gì nên đã chạy đi gọi Cố Giang, vì vậy cậu ấy không biết chuyện sau đó, Vu Hải Vân bị phát hiện cất thuốc ngủ trong túi, nên cũng không nói với Cố Giang.
Tuy nhiên, không sao, Cố Giai Giai có thể kể lại từ đầu cho ông nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.