Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 23:
Mạn Thu
21/04/2024
Dọc theo đường đi, Tần Chi gặp gỡ đủ loại yêu quái, trải qua đủ loại đấu pháp, cũng kiến thức nhân tính yêu tính đa dạng.
Tâm tính Tần Chi trong lúc tôi luyện dần dần có biến hóa, trở nên càng thêm cứng cỏi quả quyết.
“Vi sư đã không còn gì có thể dạy ngươi.”
Yến Trọng Minh đưa tay phất lên thân Tần Chi, lấy ra một vầng sáng sắp tiêu tán, màu sắc ảm đạm, trong lúc lòng bàn tay đảo ngược, kim quang chợt lóe, vầng sáng kia dần dần trở nên ôn nhuận ngưng thực, cuối cùng hóa thành một viên ngọc bài.
Ngọc bài!
“Ngọc bài này có duyên với ngươi, ngươi cất kỹ đi.”
Nói xong, hắn tiêu sái cười: "Vi sư đi đây.”
Phía chân trời lại truyền đến tiếng nổ vang, thanh âm lần này so với lần trước Tần Chi nghe được còn lớn hơn, có thể nói đinh tai nhức óc.
Sau đó, bầu trời nứt ra một khe hở, Yến Trọng Minh vỗ về đỉnh đầu Tần Chi, phá nát hư không mà đi.
Tần Chi: !
Tần Chi vốn cho là mình đã trải qua sống lại, hệ thống buộc định, đã rất kiên cường, nhưng vừa rồi, thế giới quan của cô lại bị đập nát xây lại một lần.
Trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, cô đã trở lại trong hiện thực, trong tay nắm chặt ngọc bài Yến Trọng Minh đưa cho cô.
Đây là ngọc bài của cô, ngọc bài kiếp trước kia.
Sư phụ nói, ngọc bài này hữu duyên với cô.
Suy nghĩ một lát, cô bỏ ngọc bài vào trong không gian hệ thống.
"Ồ, ngọc bài này sao lại quay về rồi?" Hệ thống giả dạng gãi đầu, nghi ngờ nói, "Tôi cho rằng, nó đã tan rã vào trong thời không loạn lưu rồi."
Tần Chi tâm niệm khẽ động, hỏi: "Hệ thống, khi xuyên qua thời không loạn lưu, là cậu che chở tôi sao?"
Sau khi hệ thống trầm mặc một hồi, thẳng thắn nói: "Không có đâu, khi đó, cô còn không phải ký chủ của tôi, tôi chỉ lo tự bảo vệ mình."
“Vậy thì là ngọc bài luôn che chở tôi.” Kết hợp với động tác của Yến Trọng Minh, Tần Chi có chút suy đoán.
Cô buông chuyện ngọc bài xuống trước, nói tới chuyện mình trải qua trước đó với hệ thống.
“Tôi luôn cảm thấy sư phụ và những chuyện xảy ra xung quanh đều là thật.” Tần Chi nói, “Tôi hình như đã đi đến một thời không không biết, mà không phải cảnh tượng mô phỏng như cậu nói.”
“Này?” Hệ thống mờ mịt, "Nhân vật bên trong cảnh tượng mô phỏng đều là hư cấu, ngoại trừ máy móc dạy học, thì không có khả năng có gì trao đổi với tinh thần thể của cô."
Tần Chi ngẩn ra, nghĩ đến tất cả những gì mình đã trải qua ở dị thế, nghĩ đến Yến Trọng Minh ân cần dạy dỗ mình, hậu tri hậu giác, trong lòng cô dâng lên không nỡ.
“Cô đừng nóng vội, tôi kiểm tra thử xem.” Hệ thống nói.
Tần Chi rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Sư phụ của cô Yến Trọng Minh nghiền nát hư không, thành tiên, cô tuy rằng không muốn, nhưng nhiều hơn nữa là vui vẻ.
“Ký chủ, cảnh học mô phỏng quả thật xảy ra vấn đề.”
“Không biết tại sao, cổng mở cảnh tượng mô phỏng học tập đã biến mất.”
Trong giọng nói hệ thống có ảo não rõ ràng, cảnh tượng mô phỏng học tập là trình tự chính của nó, không có thứ này, nó sẽ thành một hệ thống tư liệu bình thường, kí chủ sẽ không ghét bỏ nó chứ?
“Tôi đương nhiên sẽ không ghét bỏ cậu.” Tần Chi bật cười, “Cậu còn có không gian hệ thống mà.”
"Với thứ này, cuộc sống của tôi ở đây không biết sẽ thuận tiện hơn bao nhiêu đâu."
“Hơn nữa, chúng ta là chiến hữu làm bạn với nhau trải qua sinh tử, sự tồn tại của cậu đối với tôi mà nói mới là quan trọng nhất.”
Có Tần Chi trấn an, cảm xúc hệ thống tốt hơn rất nhiều, nhưng nó cũng cần thời gian để tiêu hóa sự thật mất đi trình tự chính.
Tần Chi tỏ vẻ hiểu, để nó tự mình điều chỉnh.
Tâm tính Tần Chi trong lúc tôi luyện dần dần có biến hóa, trở nên càng thêm cứng cỏi quả quyết.
“Vi sư đã không còn gì có thể dạy ngươi.”
Yến Trọng Minh đưa tay phất lên thân Tần Chi, lấy ra một vầng sáng sắp tiêu tán, màu sắc ảm đạm, trong lúc lòng bàn tay đảo ngược, kim quang chợt lóe, vầng sáng kia dần dần trở nên ôn nhuận ngưng thực, cuối cùng hóa thành một viên ngọc bài.
Ngọc bài!
“Ngọc bài này có duyên với ngươi, ngươi cất kỹ đi.”
Nói xong, hắn tiêu sái cười: "Vi sư đi đây.”
Phía chân trời lại truyền đến tiếng nổ vang, thanh âm lần này so với lần trước Tần Chi nghe được còn lớn hơn, có thể nói đinh tai nhức óc.
Sau đó, bầu trời nứt ra một khe hở, Yến Trọng Minh vỗ về đỉnh đầu Tần Chi, phá nát hư không mà đi.
Tần Chi: !
Tần Chi vốn cho là mình đã trải qua sống lại, hệ thống buộc định, đã rất kiên cường, nhưng vừa rồi, thế giới quan của cô lại bị đập nát xây lại một lần.
Trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, cô đã trở lại trong hiện thực, trong tay nắm chặt ngọc bài Yến Trọng Minh đưa cho cô.
Đây là ngọc bài của cô, ngọc bài kiếp trước kia.
Sư phụ nói, ngọc bài này hữu duyên với cô.
Suy nghĩ một lát, cô bỏ ngọc bài vào trong không gian hệ thống.
"Ồ, ngọc bài này sao lại quay về rồi?" Hệ thống giả dạng gãi đầu, nghi ngờ nói, "Tôi cho rằng, nó đã tan rã vào trong thời không loạn lưu rồi."
Tần Chi tâm niệm khẽ động, hỏi: "Hệ thống, khi xuyên qua thời không loạn lưu, là cậu che chở tôi sao?"
Sau khi hệ thống trầm mặc một hồi, thẳng thắn nói: "Không có đâu, khi đó, cô còn không phải ký chủ của tôi, tôi chỉ lo tự bảo vệ mình."
“Vậy thì là ngọc bài luôn che chở tôi.” Kết hợp với động tác của Yến Trọng Minh, Tần Chi có chút suy đoán.
Cô buông chuyện ngọc bài xuống trước, nói tới chuyện mình trải qua trước đó với hệ thống.
“Tôi luôn cảm thấy sư phụ và những chuyện xảy ra xung quanh đều là thật.” Tần Chi nói, “Tôi hình như đã đi đến một thời không không biết, mà không phải cảnh tượng mô phỏng như cậu nói.”
“Này?” Hệ thống mờ mịt, "Nhân vật bên trong cảnh tượng mô phỏng đều là hư cấu, ngoại trừ máy móc dạy học, thì không có khả năng có gì trao đổi với tinh thần thể của cô."
Tần Chi ngẩn ra, nghĩ đến tất cả những gì mình đã trải qua ở dị thế, nghĩ đến Yến Trọng Minh ân cần dạy dỗ mình, hậu tri hậu giác, trong lòng cô dâng lên không nỡ.
“Cô đừng nóng vội, tôi kiểm tra thử xem.” Hệ thống nói.
Tần Chi rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Sư phụ của cô Yến Trọng Minh nghiền nát hư không, thành tiên, cô tuy rằng không muốn, nhưng nhiều hơn nữa là vui vẻ.
“Ký chủ, cảnh học mô phỏng quả thật xảy ra vấn đề.”
“Không biết tại sao, cổng mở cảnh tượng mô phỏng học tập đã biến mất.”
Trong giọng nói hệ thống có ảo não rõ ràng, cảnh tượng mô phỏng học tập là trình tự chính của nó, không có thứ này, nó sẽ thành một hệ thống tư liệu bình thường, kí chủ sẽ không ghét bỏ nó chứ?
“Tôi đương nhiên sẽ không ghét bỏ cậu.” Tần Chi bật cười, “Cậu còn có không gian hệ thống mà.”
"Với thứ này, cuộc sống của tôi ở đây không biết sẽ thuận tiện hơn bao nhiêu đâu."
“Hơn nữa, chúng ta là chiến hữu làm bạn với nhau trải qua sinh tử, sự tồn tại của cậu đối với tôi mà nói mới là quan trọng nhất.”
Có Tần Chi trấn an, cảm xúc hệ thống tốt hơn rất nhiều, nhưng nó cũng cần thời gian để tiêu hóa sự thật mất đi trình tự chính.
Tần Chi tỏ vẻ hiểu, để nó tự mình điều chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.