Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 38:
Mạn Thu
25/04/2024
Đương nhiên, Tào Xán Dương không có xảy ra chuyện cũng là chuyện cực kì tốt, bằng không những trưởng bối kia trong nhà anh ấy chỉ sợ sẽ lật trời Ninh thị.
Nhưng đồng thời, Tào gia cũng sẽ không còn tương lai.
Vốn dĩ, bọn họ nên liên hợp đồn công an viết thư khen ngợi cho công xã cảm ơn Tần Chi và đại đội trưởng vì thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Sau đó, xã hội công lập mở một đại hội khen ngợi, cho bằng khen và phần thưởng nhất định.
An Quỳnh lại chuyện lo lắng Lý Hắc Tử giấu vũ khí của mình trong hang động trước đó, sợ rằng đồng bọn của gã ta có thể đang ở gần đó.
Vì an nguy của đại đội sản xuất Cửu Sơn, bọn họ không chuẩn bị gióng trống khua chiêng nói lời cảm ơn.
Đào Vân Tùng đến cung tiêu xã mua rất nhiều đồ thực dụng, vải vóc, chậu rửa mặt, đường đỏ, kẹo thỏ trắng, chỉ cần trong cung tiêu xã có, anh ấy đều mua.
Cung tiêu xã Ninh trấn không lớn, gần như bị anh ấy mua hết.
Ba ngày sau, An Quỳnh và Tào Xán Dương thuận lợi xuất viện, Đào Vân Tùng mượn xe của Ngô Mộ Trình trực tiếp lái đến đại đội sản xuất Cửu Sơn.
Trong đại đội đang hừng hực khí thế bận rộn thu hoạch, lúc anh ấy đến, gần như tất cả mọi người đều ở trên ruộng.
Người già trong thôncũng làm công tác hậu cần ở nhà.
Vất vả lắm, bọn họ mới tìm được một ông lão hỏi rõ ràng vị trí đại đội trưởng.
Lão nhân gia tuy rằng tò mò xe lớn và thân phận của bọn họ, đối với bọn họ lại không nhiệt tình, nhưng cũng buông công việc trong tay giúp bọn họ đi gọi người.
Sau khi Dương Thụ phân chia xong công việc, chính mình cũng vùi đầu làm việc.
Thu hoạch sợ nhất là trời mưa, tất cả mọi người tranh giành từng giây từng phút, dù là người bình thường lười nhác nhất, mấy ngày nay cũng hăng hái.
Ông lão đi gọi Dương Thụ, khi nói có khách trong nhà ông ấy tới, ông ấy còn cảm thấy rất kỳ quái, lúc này tới chơi?
Tuy rằng không vui, ông ấyvẫn dặn dò vài câu rồi trở về nhà.
“Hóa ra là mấy người à.” Dương Thụ sau khi nhìn thấy người, bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là bọn họ, không trách được lúc này lại tới.
Ông ấy đã nói mà, thân thích nhà ông ấy lúc này mình cũng vội vàng thu hoạch, làm sao có tâm tình tới cửa chơi.
“Đại đội trưởng, cảm ơn ông đã cứu chúng tôi.” Đám An Quỳnh trịnh trọng nói, “Đây là một chút lễ cảm ơn chúng tôi chuẩn bị, mong ngài không chê.”
Sau đó, cô ấy giải thích lý do tại sao họ không khen ngợi họ thông qua công xã.
Dương Thụ nghe xong gật đầu lia lịa: "Lý lẽ như vậy, an toàn là quan trọng nhất. Không cần cảm ơn, tôi chỉ hỗ trợ, người phát hiện các cô là thanh niên trí thức Tần. Các người muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi.”
"Quà của thanh niên trí thức Tần, chúng tôi cũng đã chuẩn bị, những thứ này là chuẩn bị cho ngài và một vị đồng chí khác, còn cả các đồng chí hỗ trợ ngày hôm đó."
Trước khi đến bọn họ đã tìm bác sĩ trực ban hỏi thăm, ngày đó người hỗ trợ không ít, đây cũng là nguyên nhân Đào Vân Tùng mua nhiều đồ như vậy.
Dương Thụ suy nghĩ một lát, chính mình có thể từ chối tạ lễ, nhưng những người khác ra lực, ông ấy không có tư cách làm chủ, nên nói: "Như vậy đi, những quà này chia một phần, tôi đưa qua cho người ngày đó lên núi hỗ trợ nâng đi. Để tránh động tĩnh quá lớn khiến người ta chú ý, các người cũng không cần nhất nhất chào hỏi, tôi sẽ nói rõ quan hệ lợi hại với bọn họ, bọn họ sẽ không so đo.”
Nhưng đồng thời, Tào gia cũng sẽ không còn tương lai.
Vốn dĩ, bọn họ nên liên hợp đồn công an viết thư khen ngợi cho công xã cảm ơn Tần Chi và đại đội trưởng vì thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Sau đó, xã hội công lập mở một đại hội khen ngợi, cho bằng khen và phần thưởng nhất định.
An Quỳnh lại chuyện lo lắng Lý Hắc Tử giấu vũ khí của mình trong hang động trước đó, sợ rằng đồng bọn của gã ta có thể đang ở gần đó.
Vì an nguy của đại đội sản xuất Cửu Sơn, bọn họ không chuẩn bị gióng trống khua chiêng nói lời cảm ơn.
Đào Vân Tùng đến cung tiêu xã mua rất nhiều đồ thực dụng, vải vóc, chậu rửa mặt, đường đỏ, kẹo thỏ trắng, chỉ cần trong cung tiêu xã có, anh ấy đều mua.
Cung tiêu xã Ninh trấn không lớn, gần như bị anh ấy mua hết.
Ba ngày sau, An Quỳnh và Tào Xán Dương thuận lợi xuất viện, Đào Vân Tùng mượn xe của Ngô Mộ Trình trực tiếp lái đến đại đội sản xuất Cửu Sơn.
Trong đại đội đang hừng hực khí thế bận rộn thu hoạch, lúc anh ấy đến, gần như tất cả mọi người đều ở trên ruộng.
Người già trong thôncũng làm công tác hậu cần ở nhà.
Vất vả lắm, bọn họ mới tìm được một ông lão hỏi rõ ràng vị trí đại đội trưởng.
Lão nhân gia tuy rằng tò mò xe lớn và thân phận của bọn họ, đối với bọn họ lại không nhiệt tình, nhưng cũng buông công việc trong tay giúp bọn họ đi gọi người.
Sau khi Dương Thụ phân chia xong công việc, chính mình cũng vùi đầu làm việc.
Thu hoạch sợ nhất là trời mưa, tất cả mọi người tranh giành từng giây từng phút, dù là người bình thường lười nhác nhất, mấy ngày nay cũng hăng hái.
Ông lão đi gọi Dương Thụ, khi nói có khách trong nhà ông ấy tới, ông ấy còn cảm thấy rất kỳ quái, lúc này tới chơi?
Tuy rằng không vui, ông ấyvẫn dặn dò vài câu rồi trở về nhà.
“Hóa ra là mấy người à.” Dương Thụ sau khi nhìn thấy người, bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là bọn họ, không trách được lúc này lại tới.
Ông ấy đã nói mà, thân thích nhà ông ấy lúc này mình cũng vội vàng thu hoạch, làm sao có tâm tình tới cửa chơi.
“Đại đội trưởng, cảm ơn ông đã cứu chúng tôi.” Đám An Quỳnh trịnh trọng nói, “Đây là một chút lễ cảm ơn chúng tôi chuẩn bị, mong ngài không chê.”
Sau đó, cô ấy giải thích lý do tại sao họ không khen ngợi họ thông qua công xã.
Dương Thụ nghe xong gật đầu lia lịa: "Lý lẽ như vậy, an toàn là quan trọng nhất. Không cần cảm ơn, tôi chỉ hỗ trợ, người phát hiện các cô là thanh niên trí thức Tần. Các người muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi.”
"Quà của thanh niên trí thức Tần, chúng tôi cũng đã chuẩn bị, những thứ này là chuẩn bị cho ngài và một vị đồng chí khác, còn cả các đồng chí hỗ trợ ngày hôm đó."
Trước khi đến bọn họ đã tìm bác sĩ trực ban hỏi thăm, ngày đó người hỗ trợ không ít, đây cũng là nguyên nhân Đào Vân Tùng mua nhiều đồ như vậy.
Dương Thụ suy nghĩ một lát, chính mình có thể từ chối tạ lễ, nhưng những người khác ra lực, ông ấy không có tư cách làm chủ, nên nói: "Như vậy đi, những quà này chia một phần, tôi đưa qua cho người ngày đó lên núi hỗ trợ nâng đi. Để tránh động tĩnh quá lớn khiến người ta chú ý, các người cũng không cần nhất nhất chào hỏi, tôi sẽ nói rõ quan hệ lợi hại với bọn họ, bọn họ sẽ không so đo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.