Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 39:
Mạn Thu
25/04/2024
"Mặt khác, các người cũng yên tâm, người đại đội chúng ta miệng đều rất nghiêm, chuyện cứu người, chỉ có người đại đội chúng ta tự mình biết, sẽ không truyền loạn."
"Vậy thật sự là rất cảm tạ ngài." An Quỳnh lần nữa nói cảm tạ, nói tiếp, "Tôi muốn một mình cảm tạ thanh niên trí thức Tần, không biết có tiện không?"
“Đương nhiên thuận tiện, cô ấy ở trong sân nhà dưới chân núi, các cô qua đó trước, tôi đi gọi người.”
Dương Thụ đi xuống đất, gọi Tần Chi trở về, nói đồng chí quân nhân lần trước cô cứu tới nói lời cảm ơn.
Sau đó, ông ấy tìm được bí thư chi bộ, cùng thương lượng chia quà cảm ơn, chờ buổi tối lúc tan làm phân phát.
Lúc trước bí thư chi bộ cũng cùng đưa người đi trên trấn, lúc này chuyện phân phát quà cảm ơn không thể bỏ lại ông ấy.
An Quỳnh có hơi vội vàng chờ ở trước sân dưới chân núi, trong vầng sáng, thân ảnh tinh tế cách bọn họ càng ngày càng gần.
Nhỏ yếu gầy gò, nghiêm chính hữu lực, những hình dung có hơi mâu thuẫn này, là ấn tượng đầu tiên của An Quỳnh đối với Tần Chi.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy một khuôn mặt rất giống cô ấy.
Đào Vân Tùng hình dung cực kì chuẩn xác, hai người các cô quả thật không giống, nhưng đứng chung một chỗ, không ai sẽ hoài nghi quan hệ huyết thống giữa các cô!
Tần Chi hiển nhiên không ý thức được tình huống này, cười cười với An Quỳnh đang giật mình, mở cửa viện mời bọn họ đi vào.
Chuyện này thật đúng là không thể trách Tần Chi, kiếp trước lúc ấy cô vất vả hơn nửa đời người, sống sót đã dùng hết tất cả sức lực của cô, căn bản không có thời gian chú ý mình trông như thế nào.
Đến lúc có thời gian chú ý quần áo bề ngoài của mình, đã sớm qua lúc nguyện ý tốn thời gian tinh lực trang điểm cho mình.
Chit soi gương mỗi ngày khi chải tóc.
Mấu chốt, khi đó, trên mặt cũng đã có nếp nhăn, đã sớm quên tướng mạo của mình lúc còn trẻ.
Sau khi trở về nơi này, một chuyện tiếp một chuyện, bằng không thì là cố gắng tu hành, vẽ phù luyện khí, rong chơi ở trong cơ sở dữ liệu hệ thống không thể tự kiềm chế.
Tần Chi căn bản không có thời gian xử lý chính mình thật tốt, thưởng thức khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp tràn ngập collagen protein của mình một lần nữa.
Cho nên, cô cũng không mẫn cảm đối với ánh mắt An Quỳnh như vậy, hơn nữa thuận lợi nghĩ tới chỗ khác.
Đúng vậy, trong lòng cô hiện tại nghĩ là nen giải thích với bọn họ như thế nào, rõ ràng bọn họ trọng thương vì sao lại không hiểu ra sao trở thành ngoại thương.
Đây đối với bọn họ mà nói đương nhiên là một chuyện cực kì tốt, bọn họ muốn truy tìm nguyên do trong đó, cũng là theo lý thường phải làm.
Cô giữa giả ngu và thẳng thắn thành khẩn lựa chọn cái trước, quyết định đẩy hai năm sáu, hỏi một mười không biết!
Sau khi quyết định, tâm tình của cô lập tức thản nhiên hơn, đúng vậy, cô làm chuyện tốt, cứu anh hùng bắt người xấu, có gì phải chột dạ?
“Mau vào đi, tôi rót nước cho các người.”
Tần Chi dẫn người vào nhà chính, lấy ống trúc sạch sẽ rót nước suối đã đun lạnh cho bọn họ.
“Nơi này của tôi bình thường không có ai tới, mấy người chấp nhận một chút.” Tần Chi cười nói.
An Quỳnh đã lấy lại tinh thần, nhận lấy ống trúc liền uống một ngụm, nước suối ngọt ngào, dư vị trong veo: "Nước này uống thật ngon.”
Đào Vân Tùng lúc trước đã từng gặp Tần Chi, còn là anh ấy nói với An Quỳnh chuyện các cô rất giống, không bị trùng kích bao nhiêu, tiếp nhận ống trúc nói tiếng cảm ơn, an tĩnh uống nước.
"Vậy thật sự là rất cảm tạ ngài." An Quỳnh lần nữa nói cảm tạ, nói tiếp, "Tôi muốn một mình cảm tạ thanh niên trí thức Tần, không biết có tiện không?"
“Đương nhiên thuận tiện, cô ấy ở trong sân nhà dưới chân núi, các cô qua đó trước, tôi đi gọi người.”
Dương Thụ đi xuống đất, gọi Tần Chi trở về, nói đồng chí quân nhân lần trước cô cứu tới nói lời cảm ơn.
Sau đó, ông ấy tìm được bí thư chi bộ, cùng thương lượng chia quà cảm ơn, chờ buổi tối lúc tan làm phân phát.
Lúc trước bí thư chi bộ cũng cùng đưa người đi trên trấn, lúc này chuyện phân phát quà cảm ơn không thể bỏ lại ông ấy.
An Quỳnh có hơi vội vàng chờ ở trước sân dưới chân núi, trong vầng sáng, thân ảnh tinh tế cách bọn họ càng ngày càng gần.
Nhỏ yếu gầy gò, nghiêm chính hữu lực, những hình dung có hơi mâu thuẫn này, là ấn tượng đầu tiên của An Quỳnh đối với Tần Chi.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy một khuôn mặt rất giống cô ấy.
Đào Vân Tùng hình dung cực kì chuẩn xác, hai người các cô quả thật không giống, nhưng đứng chung một chỗ, không ai sẽ hoài nghi quan hệ huyết thống giữa các cô!
Tần Chi hiển nhiên không ý thức được tình huống này, cười cười với An Quỳnh đang giật mình, mở cửa viện mời bọn họ đi vào.
Chuyện này thật đúng là không thể trách Tần Chi, kiếp trước lúc ấy cô vất vả hơn nửa đời người, sống sót đã dùng hết tất cả sức lực của cô, căn bản không có thời gian chú ý mình trông như thế nào.
Đến lúc có thời gian chú ý quần áo bề ngoài của mình, đã sớm qua lúc nguyện ý tốn thời gian tinh lực trang điểm cho mình.
Chit soi gương mỗi ngày khi chải tóc.
Mấu chốt, khi đó, trên mặt cũng đã có nếp nhăn, đã sớm quên tướng mạo của mình lúc còn trẻ.
Sau khi trở về nơi này, một chuyện tiếp một chuyện, bằng không thì là cố gắng tu hành, vẽ phù luyện khí, rong chơi ở trong cơ sở dữ liệu hệ thống không thể tự kiềm chế.
Tần Chi căn bản không có thời gian xử lý chính mình thật tốt, thưởng thức khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp tràn ngập collagen protein của mình một lần nữa.
Cho nên, cô cũng không mẫn cảm đối với ánh mắt An Quỳnh như vậy, hơn nữa thuận lợi nghĩ tới chỗ khác.
Đúng vậy, trong lòng cô hiện tại nghĩ là nen giải thích với bọn họ như thế nào, rõ ràng bọn họ trọng thương vì sao lại không hiểu ra sao trở thành ngoại thương.
Đây đối với bọn họ mà nói đương nhiên là một chuyện cực kì tốt, bọn họ muốn truy tìm nguyên do trong đó, cũng là theo lý thường phải làm.
Cô giữa giả ngu và thẳng thắn thành khẩn lựa chọn cái trước, quyết định đẩy hai năm sáu, hỏi một mười không biết!
Sau khi quyết định, tâm tình của cô lập tức thản nhiên hơn, đúng vậy, cô làm chuyện tốt, cứu anh hùng bắt người xấu, có gì phải chột dạ?
“Mau vào đi, tôi rót nước cho các người.”
Tần Chi dẫn người vào nhà chính, lấy ống trúc sạch sẽ rót nước suối đã đun lạnh cho bọn họ.
“Nơi này của tôi bình thường không có ai tới, mấy người chấp nhận một chút.” Tần Chi cười nói.
An Quỳnh đã lấy lại tinh thần, nhận lấy ống trúc liền uống một ngụm, nước suối ngọt ngào, dư vị trong veo: "Nước này uống thật ngon.”
Đào Vân Tùng lúc trước đã từng gặp Tần Chi, còn là anh ấy nói với An Quỳnh chuyện các cô rất giống, không bị trùng kích bao nhiêu, tiếp nhận ống trúc nói tiếng cảm ơn, an tĩnh uống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.