Thập Niên 70 Nắm Giữ Không Gian Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư
Chương 26:
Lê Vận
13/09/2024
Lâm Kiều Kiều kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Tôi với cô không thù không oán, tôi hại cô làm gì? Cô cũng biết tình trạng hiện tại của mình, bác sĩ không chắc chắn lắm.
Cô đã mất nhiều máu, chỉ có thể đẻ non. Nhưng trước đó chế độ ăn uống của cô không tốt, cơ thể rất yếu.
Dù may mắn sinh được đứa trẻ, cô vẫn có thể bị băng huyết, cuối cùng cũng chỉ là lựa chọn giữ mẹ hay giữ con thôi. Cô nghĩ mình quan trọng hơn cháu trai của thị trưởng sao?”
“Cô nói tôi mang thai con trai sao?”
Chu Bích Vân mặt mày tái nhợt, nắm chặt tay Lâm Kiều Kiều, mồ hôi chảy ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe vì kiệt sức.
“Đúng vậy!”
Lâm Kiều Kiều biết kiếp trước thị trưởng có một đứa cháu trai, nhưng con dâu của ông lại qua đời vì băng huyết khi sinh.
“Cô nói thật với tôi đi, trong bát này rốt cuộc là gì?”
“Là thuốc giúp cô sinh con, cũng là thuốc có thể cứu mạng cô.”
“Người canh cửa đâu rồi? Chị dâu, chị không sao chứ?”
Bên ngoài vang lên tiếng của Mục Vũ Ninh.
Lâm Kiều Kiều quay đầu nhìn thoáng qua cửa.
“Không còn thời gian nữa, cô phải quyết định nhanh!”
“Được, tôi sẽ uống.”
Mục Vũ Ninh đẩy cửa bước vào, thấy Lâm Kiều Kiều đang ngồi bên giường, liền bước tới kéo cô ra.
“Cô định làm gì chị dâu tôi? Cô gây họa chưa đủ sao!”
Lâm Kiều Kiều chẳng buồn đối phó với cô ta, chỉ nhếch miệng cười và giơ hai tay lên.
“Tôi có thể làm gì được? Tất nhiên là đến để xem chị ấy thế nào. Chẳng lẽ tôi còn giống cô, muốn đẩy thêm một cú nữa à?”
“Cô đừng vội mừng, bố tôi sắp đến rồi, đến lúc đó cô sẽ biết tay. Mau cút đi!”
Mục Vũ Ninh giơ tay định đuổi cô, nhưng ngay lúc đó, Chu Bích Vân bắt đầu chuyển dạ.
“Ninh Ninh, nhanh, nhanh gọi bác sĩ, chị sắp sinh rồi.”
Mục Vũ Ninh hoảng loạn chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Lâm Kiều Kiều nắm lấy tay Chu Bích Vân trấn an: “Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Chu Bích Vân cố gắng nén đau, gật đầu: “Cảm ơn cô.”
Mặc dù vẫn còn đau, nhưng cơn đau bây giờ khác với cơn đau sắc nhọn trước đó, bụng cô bắt đầu cảm giác nặng nề, giống như muốn đi vệ sinh. Cô biết đây là dấu hiệu sắp sinh.
Hơn nữa, sau khi uống thuốc, cơ thể cô dường như tràn đầy sức lực, giúp cô có thêm can đảm để sinh con.
Lâm Kiều Kiều theo dõi khi người ta đẩy Chu Bích Vân vào phòng sinh.
“Cô là Lâm Kiều Kiều phải không?”
Nghe tiếng gọi, cô quay người lại. Phía sau cô là bốn người đàn ông và hai người phụ nữ, đứng đầu là một người đàn ông trung niên có khí chất oai nghiêm.
Ông ta vuốt tóc, mặc một bộ áo Trung Sơn thẳng thớm, gương mặt nghiêm nghị. Lúc này, ánh mắt ông nhìn cô đầy vẻ không thiện cảm.
Thấy cô quay lại, ông ta lạnh lùng cất giọng:
“Hừ, tuổi còn nhỏ mà tính khí cũng không vừa nhỉ.”
Một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, lúc này cũng lạnh lùng bước tới một bước.
“Chính cô đã hại con dâu tôi ngã và đẻ non phải không? Cái loại hồ ly yêu tinh, sinh ra mà không được dạy dỗ. Hôm nay tôi sẽ thay bố mẹ cô dạy bảo cô một trận!”
Bà ta vung tay định tát cô.
Triệu Hằng Xuyên vốn đang theo sau thị trưởng, thấy vậy liền bước tới chặn tay bà ta lại.
“Thị trưởng Mục, chuyện còn chưa rõ ràng, vợ ngài đã vừa đánh vừa mắng vợ tôi, liệu có phải hơi quá đáng không?”
Người đàn ông trẻ phía sau thị trưởng phẫn nộ lên tiếng:
“Có gì mà chưa rõ ràng, em gái tôi đã nói rõ mọi chuyện rồi.
Nếu không phải hai người này gây sự trong quán ăn, thì vợ tôi đâu có bị ngã đến mức phải nhập viện, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu trong phòng.
Mẹ tôi chỉ mắng vài câu, bên trong là hai mạng người, vậy mà các người còn định đùn đẩy trách nhiệm à?”
“Thanh Hà.”
Thị trưởng Mục ngắt lời anh ta, cười hai tiếng, nhưng trong tiếng cười lại ẩn chứa một chút uy hiếp của kẻ có quyền lực.
“Triệu Hằng Xuyên, tôi có nghe qua về cậu. Đã từng ra chiến trường, lập công, đằng sau cậu chắc chắn cũng có chút thế lực.
Nhưng thời đại này, dù cậu có tài giỏi đến đâu, quân đội cũng không thể can thiệp vào chuyện gia đình của tôi.
Hôm nay tôi nói rõ ở đây, nếu vợ và con tôi có bất kỳ chuyện gì xảy ra, dù tôi phải từ chức thị trưởng, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đã làm hại họ.”
“Tôi với cô không thù không oán, tôi hại cô làm gì? Cô cũng biết tình trạng hiện tại của mình, bác sĩ không chắc chắn lắm.
Cô đã mất nhiều máu, chỉ có thể đẻ non. Nhưng trước đó chế độ ăn uống của cô không tốt, cơ thể rất yếu.
Dù may mắn sinh được đứa trẻ, cô vẫn có thể bị băng huyết, cuối cùng cũng chỉ là lựa chọn giữ mẹ hay giữ con thôi. Cô nghĩ mình quan trọng hơn cháu trai của thị trưởng sao?”
“Cô nói tôi mang thai con trai sao?”
Chu Bích Vân mặt mày tái nhợt, nắm chặt tay Lâm Kiều Kiều, mồ hôi chảy ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe vì kiệt sức.
“Đúng vậy!”
Lâm Kiều Kiều biết kiếp trước thị trưởng có một đứa cháu trai, nhưng con dâu của ông lại qua đời vì băng huyết khi sinh.
“Cô nói thật với tôi đi, trong bát này rốt cuộc là gì?”
“Là thuốc giúp cô sinh con, cũng là thuốc có thể cứu mạng cô.”
“Người canh cửa đâu rồi? Chị dâu, chị không sao chứ?”
Bên ngoài vang lên tiếng của Mục Vũ Ninh.
Lâm Kiều Kiều quay đầu nhìn thoáng qua cửa.
“Không còn thời gian nữa, cô phải quyết định nhanh!”
“Được, tôi sẽ uống.”
Mục Vũ Ninh đẩy cửa bước vào, thấy Lâm Kiều Kiều đang ngồi bên giường, liền bước tới kéo cô ra.
“Cô định làm gì chị dâu tôi? Cô gây họa chưa đủ sao!”
Lâm Kiều Kiều chẳng buồn đối phó với cô ta, chỉ nhếch miệng cười và giơ hai tay lên.
“Tôi có thể làm gì được? Tất nhiên là đến để xem chị ấy thế nào. Chẳng lẽ tôi còn giống cô, muốn đẩy thêm một cú nữa à?”
“Cô đừng vội mừng, bố tôi sắp đến rồi, đến lúc đó cô sẽ biết tay. Mau cút đi!”
Mục Vũ Ninh giơ tay định đuổi cô, nhưng ngay lúc đó, Chu Bích Vân bắt đầu chuyển dạ.
“Ninh Ninh, nhanh, nhanh gọi bác sĩ, chị sắp sinh rồi.”
Mục Vũ Ninh hoảng loạn chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Lâm Kiều Kiều nắm lấy tay Chu Bích Vân trấn an: “Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Chu Bích Vân cố gắng nén đau, gật đầu: “Cảm ơn cô.”
Mặc dù vẫn còn đau, nhưng cơn đau bây giờ khác với cơn đau sắc nhọn trước đó, bụng cô bắt đầu cảm giác nặng nề, giống như muốn đi vệ sinh. Cô biết đây là dấu hiệu sắp sinh.
Hơn nữa, sau khi uống thuốc, cơ thể cô dường như tràn đầy sức lực, giúp cô có thêm can đảm để sinh con.
Lâm Kiều Kiều theo dõi khi người ta đẩy Chu Bích Vân vào phòng sinh.
“Cô là Lâm Kiều Kiều phải không?”
Nghe tiếng gọi, cô quay người lại. Phía sau cô là bốn người đàn ông và hai người phụ nữ, đứng đầu là một người đàn ông trung niên có khí chất oai nghiêm.
Ông ta vuốt tóc, mặc một bộ áo Trung Sơn thẳng thớm, gương mặt nghiêm nghị. Lúc này, ánh mắt ông nhìn cô đầy vẻ không thiện cảm.
Thấy cô quay lại, ông ta lạnh lùng cất giọng:
“Hừ, tuổi còn nhỏ mà tính khí cũng không vừa nhỉ.”
Một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, lúc này cũng lạnh lùng bước tới một bước.
“Chính cô đã hại con dâu tôi ngã và đẻ non phải không? Cái loại hồ ly yêu tinh, sinh ra mà không được dạy dỗ. Hôm nay tôi sẽ thay bố mẹ cô dạy bảo cô một trận!”
Bà ta vung tay định tát cô.
Triệu Hằng Xuyên vốn đang theo sau thị trưởng, thấy vậy liền bước tới chặn tay bà ta lại.
“Thị trưởng Mục, chuyện còn chưa rõ ràng, vợ ngài đã vừa đánh vừa mắng vợ tôi, liệu có phải hơi quá đáng không?”
Người đàn ông trẻ phía sau thị trưởng phẫn nộ lên tiếng:
“Có gì mà chưa rõ ràng, em gái tôi đã nói rõ mọi chuyện rồi.
Nếu không phải hai người này gây sự trong quán ăn, thì vợ tôi đâu có bị ngã đến mức phải nhập viện, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu trong phòng.
Mẹ tôi chỉ mắng vài câu, bên trong là hai mạng người, vậy mà các người còn định đùn đẩy trách nhiệm à?”
“Thanh Hà.”
Thị trưởng Mục ngắt lời anh ta, cười hai tiếng, nhưng trong tiếng cười lại ẩn chứa một chút uy hiếp của kẻ có quyền lực.
“Triệu Hằng Xuyên, tôi có nghe qua về cậu. Đã từng ra chiến trường, lập công, đằng sau cậu chắc chắn cũng có chút thế lực.
Nhưng thời đại này, dù cậu có tài giỏi đến đâu, quân đội cũng không thể can thiệp vào chuyện gia đình của tôi.
Hôm nay tôi nói rõ ở đây, nếu vợ và con tôi có bất kỳ chuyện gì xảy ra, dù tôi phải từ chức thị trưởng, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đã làm hại họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.