Thập Niên 70 Nắm Giữ Không Gian Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 27:

Lê Vận

13/09/2024

Thấy Trấn trưởng Mục nói những lời cay độc, không chịu nể nang chút nào, Triệu Hằng Xuyên mặt mày xanh mét, định mở miệng nói chuyện.

Lâm Kiều ngăn anh lại, tự mình lên tiếng:

"Trấn trưởng Mục và phu nhân dạy bảo, tôi không dám nhận. Nhưng có một câu muốn gửi lại cho ngài: Nuôi con trai mà không dạy như nuôi lừa, nuôi con gái mà không dạy như nuôi lợn."

Phu nhân Trấn trưởng trừng mắt: "Ý cô là gì?"

Lâm Kiều quay sang hỏi Triệu Hằng Xuyên: "Người phụ giúp từ nhà hàng đưa đến vẫn còn ở đây chứ?"

Triệu Hằng Xuyên đáp: "Ừ, còn."

"Tôi đi gọi anh ta qua đây."

Lâm Kiều quay sang mọi người nói: "Nghe một chiều thì mù quáng, nghe cả hai chiều thì sáng suốt. Có một số việc người trong cuộc mỗi người đều có lý lẽ riêng, không tiện để Trấn trưởng Mục phân định đúng sai. Hay là tìm người ngoài đến kể lại toàn bộ sự việc, cũng để ngài hiểu rõ những gì tôi vừa nói có nghĩa là gì."

"Vậy thì tôi chờ nghe xem sự thật là gì!"

Hệ thống: "Phát hiện chủ nhân đã quá bữa mà chưa ăn, nhắc nhở chủ nhân mau chóng ăn. Bổ sung năng lượng kịp thời là điều vô cùng quan trọng trong ngày tận thế, có thể giảm thiểu rủi ro do đói gây ra."

Lâm Kiều: Ngươi không phải là hệ thống ngày tận thế, mà là hệ thống chăm sóc sau sinh...

Lâm Kiều ngồi phịch xuống ghế dài, lấy hộp cơm ra ăn.

"Người nói chuyện mỉa mai, hành động lộn xộn, thật không hiểu nổi!"

Phu nhân Trấn trưởng bực bội vì lời nói ám chỉ con gái mình, lại thấy Lâm Kiều không để mình vào mắt, không kìm được tức giận.

"Thôi, đợi đến khi gặp người rồi nói. Trước hết ngồi xuống đã."



Trấn trưởng Mục ngăn cản sự tức giận của bà, ba người ngồi xuống ghế dài đối diện để chờ đợi.

Triệu Hằng Xuyên dẫn theo người phục vụ trẻ đến, thấy cả nhà Trấn trưởng đang ngồi nhìn Lâm Kiều cắm đầu ăn, không nhịn được bật cười.

"Trấn trưởng Mục, người đã gọi đến rồi."

"Tốt."

Người phục vụ trẻ có trí nhớ tốt, nói chuyện lưu loát, chỉ vài lời đã kể lại toàn bộ sự việc.

Trấn trưởng Mục nghe xong, khuôn mặt có chút lúng túng, dù rằng Lâm Kiều có nói vài lời khó nghe, nhưng cũng đều do con gái ông nhiều lần khiêu khích trước. Sau đó sự việc xảy ra, chính Lâm Kiều đã ra tay cứu người, tính ra họ còn nợ ân tình.

Phu nhân Trấn trưởng mặt mày khó chịu không nói gì, nhưng Trấn trưởng Mục thì có thể co được giãn được, nghiêm túc xin lỗi hai người.

"Vừa rồi là tôi lỡ lời, khiến đồng chí Lâm chịu ấm ức. Một lát nữa để Vũ Ninh xin lỗi hai người, lần này nợ các bạn một ân tình, nếu có gì cần, cứ nói ra."

Hệ thống: "Phát hiện chủ nhân đã nhận được lời hứa từ đại lão của căn cứ, thưởng thêm +1 thể lực."

"Không cần đâu, lát nữa chúng tôi xem sản phụ bình an rồi sẽ rời đi."

Những người cầm quyền luôn thích trao đổi ngang giá, cho bạn chút lợi thì muốn lấy lại nhiều hơn.

Trấn trưởng Mục cũng không ngờ họ lại từ chối, điều này khiến ông khó mở lời tiếp. Lại sợ hai người rời đi, sau này có muốn nhắc lại cũng không biết nói từ đâu.

"Hai đồng chí thật đáng quý, cứu người không cầu báo đáp. Qua vài ngày nữa khi trao tặng danh hiệu Thanh niên năm tốt, nhất định không thể thiếu phần của hai người."

Trong thời đại mà danh dự còn quý hơn tiền bạc, ân tình này được đưa ra đúng lúc, xét đến tình trạng của Lâm Kiều, Triệu Hằng Xuyên khó mà từ chối.



"Vậy thì cảm ơn Trấn trưởng Mục."

"Đương nhiên là phải thế."

Trấn trưởng Mục thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Vừa rồi nói hai người tranh giành một bắp ngô, không biết có tiện đưa ra cho tôi xem không?"

"Tôi đã đưa cho chú Chu của nhà hàng quốc doanh rồi."

Trấn trưởng Mục quay sang người phục vụ trẻ: "Làm phiền cậu chạy một chuyến, gọi chú Chu mang bắp ngô tới."

Người phục vụ nhận lệnh, mừng rỡ chạy đi.

Con trai Trấn trưởng, Mục Thanh Hà, bực bội làu bàu.

"Bích Vân còn đang nguy kịch, có gì mà bắp ngô lại quan trọng hơn cháu trai của bố?"

"Bích Vân đã vào phòng mổ rồi, con cứ yên tâm chờ, phải tin vào khả năng của bác sĩ."

Mục Thanh Hà rõ ràng không thích cha nói theo lối quan liêu, bực bội nói: "Tất nhiên là bố không lo rồi, vợ ở trong đó có phải của bố đâu."

Bị mẹ tát một cái vào gáy.

"Nói nhảm gì vậy!"

Lâm Kiều thấy anh ta quan tâm đến Chu Bích Vân không giống như giả vờ, không nhịn được khuyên.

"Yên tâm đi, vợ anh không sao đâu."

Hệ thống vừa thông báo mình đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến hôm nay, chứng tỏ Chu Bích Vân đã thoát khỏi nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Nắm Giữ Không Gian Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook