Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 14:
Tả Mộc Trà Trà Quân
03/04/2024
"Vậy để anh biểu diễn cho em xem một chút."
Nói rồi, Dương Kế Tây cầm cái bát trên tủ, lúc nãy mở tủ, Tôn Quế Phương đã uống hết nước trong đó rồi, bây giờ chỉ còn cái bát không.
"Em nhìn cho kỹ nhé."
Tay trái Dương Kế Tây cầm bát, đặt lên lòng bàn tay phải, trong nháy mắt tay phải anh nắm chặt, cái bát biến mất.
"Á ưm!"
Tôn Quế Phương kinh ngạc la lên một tiếng rồi lại sợ người khác nghe thấy, vội vàng che miệng mình lại.
Dương Kế Tây thấy thế thì cười khẽ, mở tay phải ra, cái bát lại xuất hiện.
Anh nắm tay lại, cái bát lại biến mất.
"Ôi trời... Em không phải đang mơ chứ?"
Tôn Quế Phương buông tay trên miệng mình xuống, muốn tự véo mình, bị Dương Kế Tây nắm lấy tay, cúi xuống hôn lên mặt cô: "Không mơ đâu, đây gọi là không gian, trong cơn ác mộng anh đã kể với em anh từng thấy, nhưng cái này rất nhỏ, đựng đồ còn chưa nhiều được bằng một tủ nhỏ."
"Ác mộng?" Mặt Tôn Quế Phương vừa ửng hồng thì lập tức đã tái mét: "Là cơn ác mộng anh nói bị khống chế rồi xảy ra những chuyện đó sao?"
"Đúng vậy, với em thì có thể đó chỉ là một cơn ác mộng của anh, nhưng với anh thì đó là chuyện đã thực sự xảy ra, Quế Phương, em tin anh, cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không lặp lại vết xe đổ, những thứ đó đừng hòng khống chế anh!"
Hai vợ chồng nói chuyện rất lâu, cuối cùng Tôn Quế Phương không yên tâm để số tiền đó trên người mình, nhất quyết bắt Dương Kế Tây cất vào không gian.
"Anh sợ anh bị... Vẫn là đặt ở chỗ em vẫn hơn."
"Anh đã nói phải tin anh rồi mà." Tôn Quế Phương không muốn tin đó là sự thật, cô chịu đựng sự khó chịu trong lòng nắm lấy cánh tay Dương Kế Tây: "Anh Tây, nếu anh thực sự bị khống chế, em sẽ dùng đá đập vào đầu anh."
"Cảm ơn em." Dương Kế Tây phì cười, ôm chặt cô: "Nhưng em nói đúng, chúng ta đều phải tin tưởng nhau..."
Cuối cùng, Tôn Quế Phương lấy ra hai đồng năm hào, số tiền năm mươi đồng còn lại nhét vào túi vải, đưa cho Dương Kế Tây cất vào không gian.
Hai người lại tâm sự một lúc, Dương Kế Tây đi đun một thùng nước xách vào phòng, bảo Tôn Quế Phương lau người.
"Mẹ có ở bên ngoài không?"
"Không có." Không thấy người, Dương Kế Tây lắc đầu.
Chờ Tôn Quế Phương lau xong, Dương Kế Tây lấy quần áo cô thay ra đi giặt.
Tôn Quế Phương ngồi bên cạnh nhìn anh, trên mặt tràn đầy vẻ ngọt ngào: "Anh có biết tại sao ba má em lại chọn anh không?"
"Không phải đã nói bọn họ nhìn thấy tấm lòng của anh với em sao?"
Nói đến chuyện này, Dương Kế Tây vô cùng áy náy, sau khi anh bị khống chế, hoàn toàn trở thành một người phụ lòng Tôn Quế Phương.
"Có phải anh lại đang nghĩ đến cơn ác mộng đó không.” Cô liếc mắt là biết anh đang nghĩ gì, Tôn Quế Phương nghiêm mặt nói: "Đã nói sẽ cùng nhau sống thật tốt, anh đừng cứ mãi nghĩ đến cơn ác mộng đó."
"Là lỗi của anh." Dương Kế Tây xin lỗi: "Em nói đúng, chúng ta phải đạp lên cơn ác mộng đó, sống tốt cuộc đời của mình!"
Nói rồi, Dương Kế Tây cầm cái bát trên tủ, lúc nãy mở tủ, Tôn Quế Phương đã uống hết nước trong đó rồi, bây giờ chỉ còn cái bát không.
"Em nhìn cho kỹ nhé."
Tay trái Dương Kế Tây cầm bát, đặt lên lòng bàn tay phải, trong nháy mắt tay phải anh nắm chặt, cái bát biến mất.
"Á ưm!"
Tôn Quế Phương kinh ngạc la lên một tiếng rồi lại sợ người khác nghe thấy, vội vàng che miệng mình lại.
Dương Kế Tây thấy thế thì cười khẽ, mở tay phải ra, cái bát lại xuất hiện.
Anh nắm tay lại, cái bát lại biến mất.
"Ôi trời... Em không phải đang mơ chứ?"
Tôn Quế Phương buông tay trên miệng mình xuống, muốn tự véo mình, bị Dương Kế Tây nắm lấy tay, cúi xuống hôn lên mặt cô: "Không mơ đâu, đây gọi là không gian, trong cơn ác mộng anh đã kể với em anh từng thấy, nhưng cái này rất nhỏ, đựng đồ còn chưa nhiều được bằng một tủ nhỏ."
"Ác mộng?" Mặt Tôn Quế Phương vừa ửng hồng thì lập tức đã tái mét: "Là cơn ác mộng anh nói bị khống chế rồi xảy ra những chuyện đó sao?"
"Đúng vậy, với em thì có thể đó chỉ là một cơn ác mộng của anh, nhưng với anh thì đó là chuyện đã thực sự xảy ra, Quế Phương, em tin anh, cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không lặp lại vết xe đổ, những thứ đó đừng hòng khống chế anh!"
Hai vợ chồng nói chuyện rất lâu, cuối cùng Tôn Quế Phương không yên tâm để số tiền đó trên người mình, nhất quyết bắt Dương Kế Tây cất vào không gian.
"Anh sợ anh bị... Vẫn là đặt ở chỗ em vẫn hơn."
"Anh đã nói phải tin anh rồi mà." Tôn Quế Phương không muốn tin đó là sự thật, cô chịu đựng sự khó chịu trong lòng nắm lấy cánh tay Dương Kế Tây: "Anh Tây, nếu anh thực sự bị khống chế, em sẽ dùng đá đập vào đầu anh."
"Cảm ơn em." Dương Kế Tây phì cười, ôm chặt cô: "Nhưng em nói đúng, chúng ta đều phải tin tưởng nhau..."
Cuối cùng, Tôn Quế Phương lấy ra hai đồng năm hào, số tiền năm mươi đồng còn lại nhét vào túi vải, đưa cho Dương Kế Tây cất vào không gian.
Hai người lại tâm sự một lúc, Dương Kế Tây đi đun một thùng nước xách vào phòng, bảo Tôn Quế Phương lau người.
"Mẹ có ở bên ngoài không?"
"Không có." Không thấy người, Dương Kế Tây lắc đầu.
Chờ Tôn Quế Phương lau xong, Dương Kế Tây lấy quần áo cô thay ra đi giặt.
Tôn Quế Phương ngồi bên cạnh nhìn anh, trên mặt tràn đầy vẻ ngọt ngào: "Anh có biết tại sao ba má em lại chọn anh không?"
"Không phải đã nói bọn họ nhìn thấy tấm lòng của anh với em sao?"
Nói đến chuyện này, Dương Kế Tây vô cùng áy náy, sau khi anh bị khống chế, hoàn toàn trở thành một người phụ lòng Tôn Quế Phương.
"Có phải anh lại đang nghĩ đến cơn ác mộng đó không.” Cô liếc mắt là biết anh đang nghĩ gì, Tôn Quế Phương nghiêm mặt nói: "Đã nói sẽ cùng nhau sống thật tốt, anh đừng cứ mãi nghĩ đến cơn ác mộng đó."
"Là lỗi của anh." Dương Kế Tây xin lỗi: "Em nói đúng, chúng ta phải đạp lên cơn ác mộng đó, sống tốt cuộc đời của mình!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.