Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 15:
Tả Mộc Trà Trà Quân
03/04/2024
"Vậy nói tiếp chuyện lúc nãy.” Tôn Quế Phương che miệng cười, bím tóc lớn theo động tác của cô từ sau vai trượt xuống trước ngực: "Thực ra nguyên nhân chính vẫn là trong bức thư anh cả em gửi về, nói rằng anh là người đáng tin cậy."
Có không ít người đến nhà họ Tôn cầu hôn, ngoài việc Tôn Quế Phương xinh đẹp và chăm chỉ, còn có một nguyên nhân chính, đó là anh cả Tôn đã đi lính nhiều năm.
"Anh cả à?"
Sau khi phơi quần áo xong, Dương Kế Tây nhớ đến chuyện anh cả Tôn, anh nghiêm túc nói: "Chúng ta phải viết thư cho anh cả."
"Là anh cả trong mơ..."
Sau nửa năm Tôn Quế Phương gả chồng, anh cả Tôn gặp phải chuyện lớn, bị người khác gài tang vật vu khống hãm hại, rồi tù.
"Giao cho anh." Dương Kế Tây xoa đầu cô: "Những chuyện đó sẽ không xảy ra nữa."
Tôn Quế Phương chưa từng nghe Dương Kế Tây kể về chuyện anh cả trong mơ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của Dương Kế Tây thì biết không phải chuyện tốt, cô hít sâu, ôm lấy anh gật đầu.
"Hai đứa đang làm gì thế?"
Giọng của bà Dương truyền đến từ cửa sân, Tôn Quế Phương giật mình, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Dương Kế Tây, nhưng bị Dương Kế Tây nắm chặt tay, anh quay người nhìn bà Dương đang không mấy vui vẻ, trên lưng bà là đứa cháu trai út đã ngủ.
"Mẹ về rồi? Vậy chúng con đi ra ngoài dạo một chút, vợ của con vẫn chưa đi thăm quan đội của mình nữa."
Dương Kế Tây nói xong, liền kéo Tôn Quế Phương ra khỏi cửa, bà Dương vội gọi họ lại: "Đã muộn thế này rồi, ngày mai hãy đi dạo, đám người cha các con sắp về rồi."
"Con biết, hôm nay chắc chắn không đi hết được, chúng con sẽ về sớm thôi."
Dương Kế Tây cười cười, rời đi với Tôn Quế Phương đang im lặng nghĩ đến chuyện của anh trai mình.
"Hai đứa thật là... Tức chết bà già này rồi!"
Bà Dương tức giận dậm chân, vừa lúc bác gái hai Dương tan làm về nhà, vác cuốc đi ngang qua cửa sân, thấy bà tức giận như vậy thì liền cười tươi hỏi:
"Em dâu sao vậy? Chăm sóc cháu trai còn tức giận như vậy?"
"Chị dâu hai nói đùa." Vốn dĩ bà Dương rất coi trọng thể diện và danh tiếng của mình, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Để tôi đây nói ấy à, chị dâu hai và anh hai cũng đừng đi xuống ruộng nữa, bốn đứa cháu gái đều rất hiếu thuận, dù không đi làm thì vẫn có cái ăn cái mặc, sao đã lớn tuổi rồi mà còn vất vả như vậy làm gì?"
"Em dâu không hiểu đâu, tuy con gái, con rể hiếu thuận, nhưng hai vợ chồng chúng tôi không chịu ngồi không được, lại nói chúng tôi cũng không làm việc nặng, đội trưởng rất quan tâm đến mấy cái thân già này, ở nhà buồn bực còn không bằng ra đồng vui vẻ. À, mới vừa rồi đi hướng sở thanh niên trí thức là hai vợ chồng Kế Tây đúng không?"
Bà ấy nói xong lời này, lại nhắc đến chuyện đối phương tức giận giậm chân lúc nãy: "Cô không phải là không hài lòng với vợ thằng ba chứ? Chẳng phải cô nổi tiếng là bà mẹ chồng tốt, không nói đến đội sản xuất chúng ta, ngay cả mấy đội bên cạnh, hễ nhắc đến bà mẹ chồng tốt thì người đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là cô."
Có không ít người đến nhà họ Tôn cầu hôn, ngoài việc Tôn Quế Phương xinh đẹp và chăm chỉ, còn có một nguyên nhân chính, đó là anh cả Tôn đã đi lính nhiều năm.
"Anh cả à?"
Sau khi phơi quần áo xong, Dương Kế Tây nhớ đến chuyện anh cả Tôn, anh nghiêm túc nói: "Chúng ta phải viết thư cho anh cả."
"Là anh cả trong mơ..."
Sau nửa năm Tôn Quế Phương gả chồng, anh cả Tôn gặp phải chuyện lớn, bị người khác gài tang vật vu khống hãm hại, rồi tù.
"Giao cho anh." Dương Kế Tây xoa đầu cô: "Những chuyện đó sẽ không xảy ra nữa."
Tôn Quế Phương chưa từng nghe Dương Kế Tây kể về chuyện anh cả trong mơ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của Dương Kế Tây thì biết không phải chuyện tốt, cô hít sâu, ôm lấy anh gật đầu.
"Hai đứa đang làm gì thế?"
Giọng của bà Dương truyền đến từ cửa sân, Tôn Quế Phương giật mình, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Dương Kế Tây, nhưng bị Dương Kế Tây nắm chặt tay, anh quay người nhìn bà Dương đang không mấy vui vẻ, trên lưng bà là đứa cháu trai út đã ngủ.
"Mẹ về rồi? Vậy chúng con đi ra ngoài dạo một chút, vợ của con vẫn chưa đi thăm quan đội của mình nữa."
Dương Kế Tây nói xong, liền kéo Tôn Quế Phương ra khỏi cửa, bà Dương vội gọi họ lại: "Đã muộn thế này rồi, ngày mai hãy đi dạo, đám người cha các con sắp về rồi."
"Con biết, hôm nay chắc chắn không đi hết được, chúng con sẽ về sớm thôi."
Dương Kế Tây cười cười, rời đi với Tôn Quế Phương đang im lặng nghĩ đến chuyện của anh trai mình.
"Hai đứa thật là... Tức chết bà già này rồi!"
Bà Dương tức giận dậm chân, vừa lúc bác gái hai Dương tan làm về nhà, vác cuốc đi ngang qua cửa sân, thấy bà tức giận như vậy thì liền cười tươi hỏi:
"Em dâu sao vậy? Chăm sóc cháu trai còn tức giận như vậy?"
"Chị dâu hai nói đùa." Vốn dĩ bà Dương rất coi trọng thể diện và danh tiếng của mình, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Để tôi đây nói ấy à, chị dâu hai và anh hai cũng đừng đi xuống ruộng nữa, bốn đứa cháu gái đều rất hiếu thuận, dù không đi làm thì vẫn có cái ăn cái mặc, sao đã lớn tuổi rồi mà còn vất vả như vậy làm gì?"
"Em dâu không hiểu đâu, tuy con gái, con rể hiếu thuận, nhưng hai vợ chồng chúng tôi không chịu ngồi không được, lại nói chúng tôi cũng không làm việc nặng, đội trưởng rất quan tâm đến mấy cái thân già này, ở nhà buồn bực còn không bằng ra đồng vui vẻ. À, mới vừa rồi đi hướng sở thanh niên trí thức là hai vợ chồng Kế Tây đúng không?"
Bà ấy nói xong lời này, lại nhắc đến chuyện đối phương tức giận giậm chân lúc nãy: "Cô không phải là không hài lòng với vợ thằng ba chứ? Chẳng phải cô nổi tiếng là bà mẹ chồng tốt, không nói đến đội sản xuất chúng ta, ngay cả mấy đội bên cạnh, hễ nhắc đến bà mẹ chồng tốt thì người đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.