Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 18:
Tả Mộc Trà Trà Quân
03/04/2024
“Mọi người nhìn đi, cha cũng bắt đầu ăn rồi, chắc chắn đã nghĩ ra phương pháp gì đó, chúng ta cũng ăn nhanh đi, lát nữa xem có giúp được gì không, anh cả, anh hai, thằng tư, mọi người ăn đi.”
Đũa trong tay ông Dương suýt rơi xuống đất, Dương Kế Đông và những người khác nhìn nhau, rồi lần lượt cầm đũa lên, thấy thế Cẩu Đản và Đại Hoa cũng trực tiếp ăn cơm.
Nghe tiếng động bên ngoài, Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú cũng đói bụng lắm, nhưng bà Dương lại quay lưng về phía họ, ngoài việc nói không khỏe thì cũng không trả lời lời có muốn lên trấn khám bệnh hay không.
Hai người biết rõ bà cố tình, nhưng lúc này cũng không tiện ra ngoài, trong lòng đều thầm ghen tị với Tôn Quế Phương, xem kìa, mẹ chồng đã thế này rồi mà cô ta cũng không vào xem.
Cũng không sợ sau này sẽ sống khổ trước mặt mẹ chồng.
Đừng nghe người ngoài khen bọn họ có một bà mẹ chồng tốt, nhưng chỉ có chính họ mới biết được trong đó có mùi vị gì.
"Mẹ! Cha bảo mẹ ra ăn cơm, để bà nội nghỉ ngơi cho khỏe.” Giọng nói của Đại Hoa giải thoát cho Hà Minh Tú.
"Đại Hoa nói đúng, trong phòng đông người cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ, chờ lát nữa lại nghe cha sắp xếp, xem là mời chú Trần đến hay đưa mẹ đi lên trấn."
Hà Minh Tú nói xong thì đi ra ngoài.
Thẩm Phượng Tiên nhìn thấy thì thầm hận trong lòng, nhưng cũng chỉ đành ở lại trông.
"Cô đi ăn đi, tôi chịu đựng được."
Một lúc sau, bà Dương yếu ớt nói.
Lúc này Thẩm Phượng Tiên nào dám đi, ngược lại còn đau lòng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con đi múc cho mẹ bát canh để uống, đừng thấy vào xuân rồi nhưng buổi tối vẫn lạnh."
Chị ta nói xong, liền cố tình đi ngang qua cái bàn lớn, kết quả là cả nhà không ai nhìn chị ta, ngay cả chồng mình là Dương Kế Đông cũng cúi đầu ăn ngon lành, còn con trai lớn của chị ta Cẩu Đản thì đang giành đồ ăn với Đại Hoa, nhìn lại đứa con trai út, được Hà Minh Tú bế cho ăn, rất thân thiết với em dâu hai.
Thẩm Phượng Tiên thật sự muốn trợn trắng mắt, bực bội múc một bát canh mang vào phòng cho bà Dương.
Chị ta liếc mắt thấy Dương Kế Tây gắp đồ ăn cho Tôn Quế Phương, trong lòng càng thấy mất cân bằng, không những mắng thầm vợ chồng Dương Kế Tây, mà còn tiện thể mắng luôn Dương Kế Đông.
Chú ba cũng biết đau lòng cho vợ mình, nhưng người đàn ông gỗ mục này lại không biết!
Mọi người ăn xong, Tôn Quế Phương cùng Hà Minh Tú dọn bát đũa, Dương Kế Tây thì quét nhà, vừa quét vừa ho: "Anh cả, nhấc chân lên."
"Anh hai, nhấc chân lên, khụ khụ."
Anh đến trước mặt Dương Kế Bắc, Dương Kế Bắc vội vàng đứng dậy, còn cầm cả ghế đẩu lên: "Anh ba, anh vẫn chưa khỏe hẳn, đừng làm việc nữa."
"Không làm thì nhìn chướng mắt, bẩn thỉu, không tốt."
Dương Kế Tây lắc đầu.
Sau khi quét nhà xong, thấy Hà Minh Tú đi ra từ bếp, Dương Kế Tây lại đi xách hai thùng nước vào bếp, cùng Tôn Quế Phương ngồi xếp hàng, đun nước xong, Dương Kế Tây xách nước đi ra phía phòng chứa củi, đứng bên ngoài canh, đợi Tôn Quế Phương tắm xong, để cô về phòng trước, rồi mình mới xách nước rửa chân.
Đũa trong tay ông Dương suýt rơi xuống đất, Dương Kế Đông và những người khác nhìn nhau, rồi lần lượt cầm đũa lên, thấy thế Cẩu Đản và Đại Hoa cũng trực tiếp ăn cơm.
Nghe tiếng động bên ngoài, Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú cũng đói bụng lắm, nhưng bà Dương lại quay lưng về phía họ, ngoài việc nói không khỏe thì cũng không trả lời lời có muốn lên trấn khám bệnh hay không.
Hai người biết rõ bà cố tình, nhưng lúc này cũng không tiện ra ngoài, trong lòng đều thầm ghen tị với Tôn Quế Phương, xem kìa, mẹ chồng đã thế này rồi mà cô ta cũng không vào xem.
Cũng không sợ sau này sẽ sống khổ trước mặt mẹ chồng.
Đừng nghe người ngoài khen bọn họ có một bà mẹ chồng tốt, nhưng chỉ có chính họ mới biết được trong đó có mùi vị gì.
"Mẹ! Cha bảo mẹ ra ăn cơm, để bà nội nghỉ ngơi cho khỏe.” Giọng nói của Đại Hoa giải thoát cho Hà Minh Tú.
"Đại Hoa nói đúng, trong phòng đông người cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ, chờ lát nữa lại nghe cha sắp xếp, xem là mời chú Trần đến hay đưa mẹ đi lên trấn."
Hà Minh Tú nói xong thì đi ra ngoài.
Thẩm Phượng Tiên nhìn thấy thì thầm hận trong lòng, nhưng cũng chỉ đành ở lại trông.
"Cô đi ăn đi, tôi chịu đựng được."
Một lúc sau, bà Dương yếu ớt nói.
Lúc này Thẩm Phượng Tiên nào dám đi, ngược lại còn đau lòng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con đi múc cho mẹ bát canh để uống, đừng thấy vào xuân rồi nhưng buổi tối vẫn lạnh."
Chị ta nói xong, liền cố tình đi ngang qua cái bàn lớn, kết quả là cả nhà không ai nhìn chị ta, ngay cả chồng mình là Dương Kế Đông cũng cúi đầu ăn ngon lành, còn con trai lớn của chị ta Cẩu Đản thì đang giành đồ ăn với Đại Hoa, nhìn lại đứa con trai út, được Hà Minh Tú bế cho ăn, rất thân thiết với em dâu hai.
Thẩm Phượng Tiên thật sự muốn trợn trắng mắt, bực bội múc một bát canh mang vào phòng cho bà Dương.
Chị ta liếc mắt thấy Dương Kế Tây gắp đồ ăn cho Tôn Quế Phương, trong lòng càng thấy mất cân bằng, không những mắng thầm vợ chồng Dương Kế Tây, mà còn tiện thể mắng luôn Dương Kế Đông.
Chú ba cũng biết đau lòng cho vợ mình, nhưng người đàn ông gỗ mục này lại không biết!
Mọi người ăn xong, Tôn Quế Phương cùng Hà Minh Tú dọn bát đũa, Dương Kế Tây thì quét nhà, vừa quét vừa ho: "Anh cả, nhấc chân lên."
"Anh hai, nhấc chân lên, khụ khụ."
Anh đến trước mặt Dương Kế Bắc, Dương Kế Bắc vội vàng đứng dậy, còn cầm cả ghế đẩu lên: "Anh ba, anh vẫn chưa khỏe hẳn, đừng làm việc nữa."
"Không làm thì nhìn chướng mắt, bẩn thỉu, không tốt."
Dương Kế Tây lắc đầu.
Sau khi quét nhà xong, thấy Hà Minh Tú đi ra từ bếp, Dương Kế Tây lại đi xách hai thùng nước vào bếp, cùng Tôn Quế Phương ngồi xếp hàng, đun nước xong, Dương Kế Tây xách nước đi ra phía phòng chứa củi, đứng bên ngoài canh, đợi Tôn Quế Phương tắm xong, để cô về phòng trước, rồi mình mới xách nước rửa chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.