Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 17:
Tả Mộc Trà Trà Quân
03/04/2024
Mọi người trong nhà đều biết, bà Dương và bà Dương Nhị không hợp nhau.
Trên đường đi, Tôn Quế Phương đã được Dương Kế Tây an ủi, nghe vậy liền tỏ vẻ nghi ngờ, thấy thế Dương Kế Tây khẽ ho một tiếng, nói nhỏ bên tai cô vài câu.
Thấy vẻ mặt hiểu ra của Tôn Quế Phương, ông Dương khẽ ho: “Hai ngày nay vợ của thằng ba cũng vất vả rồi, may mà thằng ba không sao, ngày mai thằng ba đưa vợ con đến chỗ đội trưởng đăng ký, cũng tiện phân công việc.”
Dương Kế Nam và Dương Kế Bắc ở trong nhà thấy bọn họ nói chuyện rôm rả ở sân, liền bê ghế ra ngồi, vừa vặn vây thành một vòng tròn không lớn không nhỏ.
“Chú ba của các con về rồi à?” Lúc Đại Hoa bưng rau đã rửa sạch vào bếp, Hà Minh Tú hỏi.
Đại Hoa gật đầu: “Mọi người đang nói chuyện trong sân.”
“Tất cả đều ở trong sân à?” Thẩm Phượng Tiên cũng hỏi.
“Vâng, trừ bà nội ạ.” Đại Hoa nói.
“Nhìn người ta đi.” Mặc dù Thẩm Phượng Tiên cười, nhưng lời nói ra lại không mấy dễ nghe: “Số sướng thật, lúc chúng ta mới gả đến đây, cũng không có lúc rảnh rỗi như vậy.”
Nghe vậy, Hà Minh Tú bảo Đại Hoa cũng ra ngoài chơi với Cẩu Đản và Thạch Đầu, rồi mới cười đáp: “Đó cũng là do chú ba bảo vệ chặt, chồng em chỉ cần bảo vệ em một chút, em ngủ cũng có thể cười tỉnh.”
“Chú hai không đối xử tốt với cô? Cô nhìn anh cả của cô xem.” Thẩm Phượng Tiên bĩu môi: “Tôi còn chẳng muốn nhắc đến anh ấy nữa.”
Đợi đồ ăn nấu xong, Đại Hoa vào phòng gọi bà Dương ra ăn cơm, bà Dương trở mình ngồi dậy: “Đại Hoa lại đây.”
Đại Hoa đi tới.
“Tối nay thím ba của con có nấu cơm không?”
“Không ạ, là mẹ con và bác gái cả nấu.”
Nghe vậy, bà Dương mím chặt môi, trở mình nằm xuống: “Con đi nói với bọn, bà tức ngực, ăn không nổi.”
Đại Hoa chạy ra nói với mọi người trong nhà: “Bà nội bảo tức ngực, ăn không nổi.”
Cả nhà đều ngồi trước bàn ăn, nghe vậy, Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú lập tức đứng dậy vào phòng hỏi thăm bà Dương.
“Vợ thằng ba, con cũng đi vào xem một chút đi.” Thấy Tôn Quế Phương vẫn ngồi yên bên cạnh Dương Kế Tây, giọng ông Dương hơi trầm xuống.
Ông biết tính vợ mình, đây là bị thằng va và vợ thằng ba chọc tức, đặc biệt là vợ thằng va, ngủ thì thôi đi, tỉnh rồi cũng không nấu cơm tối.
“Chị dâu cả, và chị dâu hai đang ở trong đó, em vào cũng không giúp được gì.” Dương Kế Tây nói.
“Con làm việc vụng về, nếu mẹ cảm thấy không khỏe, chúng ta đưa mẹ lên trấn xem thử một chút.”
Tôn Quế Phương gật đầu, nói theo lời chồng.
Lúc này, Dương Kế Bắc không nhịn được giật giật khóe miệng, chị dâu ba này đúng là lời hay ý đẹp đều không nghe lọt.
Mặc kệ bà Dương nghĩ thế nào, vợ chồng Dương Kế Tây cứ ngồi đó, chiều nay bọn họ không làm việc, cũng không đói, không mệt.
Quả nhiên, người đầu tiên chịu không nổi vẫn là ông Dương, ông đói không chịu được, thấy đồ ăn sắp nguội hết, đành bưng bát đũa lên ăn, thấy ông đã bắt đầu ăn, Dương Kế Tây vừa gắp thức ăn cho Tôn Quế Phương vừa nói.
Trên đường đi, Tôn Quế Phương đã được Dương Kế Tây an ủi, nghe vậy liền tỏ vẻ nghi ngờ, thấy thế Dương Kế Tây khẽ ho một tiếng, nói nhỏ bên tai cô vài câu.
Thấy vẻ mặt hiểu ra của Tôn Quế Phương, ông Dương khẽ ho: “Hai ngày nay vợ của thằng ba cũng vất vả rồi, may mà thằng ba không sao, ngày mai thằng ba đưa vợ con đến chỗ đội trưởng đăng ký, cũng tiện phân công việc.”
Dương Kế Nam và Dương Kế Bắc ở trong nhà thấy bọn họ nói chuyện rôm rả ở sân, liền bê ghế ra ngồi, vừa vặn vây thành một vòng tròn không lớn không nhỏ.
“Chú ba của các con về rồi à?” Lúc Đại Hoa bưng rau đã rửa sạch vào bếp, Hà Minh Tú hỏi.
Đại Hoa gật đầu: “Mọi người đang nói chuyện trong sân.”
“Tất cả đều ở trong sân à?” Thẩm Phượng Tiên cũng hỏi.
“Vâng, trừ bà nội ạ.” Đại Hoa nói.
“Nhìn người ta đi.” Mặc dù Thẩm Phượng Tiên cười, nhưng lời nói ra lại không mấy dễ nghe: “Số sướng thật, lúc chúng ta mới gả đến đây, cũng không có lúc rảnh rỗi như vậy.”
Nghe vậy, Hà Minh Tú bảo Đại Hoa cũng ra ngoài chơi với Cẩu Đản và Thạch Đầu, rồi mới cười đáp: “Đó cũng là do chú ba bảo vệ chặt, chồng em chỉ cần bảo vệ em một chút, em ngủ cũng có thể cười tỉnh.”
“Chú hai không đối xử tốt với cô? Cô nhìn anh cả của cô xem.” Thẩm Phượng Tiên bĩu môi: “Tôi còn chẳng muốn nhắc đến anh ấy nữa.”
Đợi đồ ăn nấu xong, Đại Hoa vào phòng gọi bà Dương ra ăn cơm, bà Dương trở mình ngồi dậy: “Đại Hoa lại đây.”
Đại Hoa đi tới.
“Tối nay thím ba của con có nấu cơm không?”
“Không ạ, là mẹ con và bác gái cả nấu.”
Nghe vậy, bà Dương mím chặt môi, trở mình nằm xuống: “Con đi nói với bọn, bà tức ngực, ăn không nổi.”
Đại Hoa chạy ra nói với mọi người trong nhà: “Bà nội bảo tức ngực, ăn không nổi.”
Cả nhà đều ngồi trước bàn ăn, nghe vậy, Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú lập tức đứng dậy vào phòng hỏi thăm bà Dương.
“Vợ thằng ba, con cũng đi vào xem một chút đi.” Thấy Tôn Quế Phương vẫn ngồi yên bên cạnh Dương Kế Tây, giọng ông Dương hơi trầm xuống.
Ông biết tính vợ mình, đây là bị thằng va và vợ thằng ba chọc tức, đặc biệt là vợ thằng va, ngủ thì thôi đi, tỉnh rồi cũng không nấu cơm tối.
“Chị dâu cả, và chị dâu hai đang ở trong đó, em vào cũng không giúp được gì.” Dương Kế Tây nói.
“Con làm việc vụng về, nếu mẹ cảm thấy không khỏe, chúng ta đưa mẹ lên trấn xem thử một chút.”
Tôn Quế Phương gật đầu, nói theo lời chồng.
Lúc này, Dương Kế Bắc không nhịn được giật giật khóe miệng, chị dâu ba này đúng là lời hay ý đẹp đều không nghe lọt.
Mặc kệ bà Dương nghĩ thế nào, vợ chồng Dương Kế Tây cứ ngồi đó, chiều nay bọn họ không làm việc, cũng không đói, không mệt.
Quả nhiên, người đầu tiên chịu không nổi vẫn là ông Dương, ông đói không chịu được, thấy đồ ăn sắp nguội hết, đành bưng bát đũa lên ăn, thấy ông đã bắt đầu ăn, Dương Kế Tây vừa gắp thức ăn cho Tôn Quế Phương vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.