[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 41: Cùng Nhìn Một Người 1
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
24/06/2024
Hàn Kiến Hoằng giả vờ mắt điếc tai ngơ, giữ mông cô đâm vào mạnh hơn. Sau mấy chục lần đâm, cô thở dốc một tiếng, anh bắn vào trong tiểu huyệt cô.
Triệu Bảo Châu run rẩy vì lên cao trào.
Hàn Kiến Hoằng xoa bờ mông to mịn màng của cô, lật cơ thể cô xoay lại, xoa dương vật mấy cái rồi lại đâm vào.
"Ưm..." Triệu Bảo Châu cong người theo, Hàn Kiến Hoằng nâng một chân cô lên, vắt qua vai mình, tiếp tục đâm sâu vào trong.
Ván giường tiếp tục rung chuyển, liên tục đến đêm khuya. Lúc kết thúc, bên dưới của Triệu Bảo Châu đau đớn khó chịu. Cô nằm xụi lơ trên giường, chỉ còn ngón tay có thể cử động nhẹ.
Mà Hàn Kiến Hoằng đã bắn ra hai ba lần.
Buổi sáng ngày tiếp theo, Triệu Bảo Châu lại dậy muộn, nhưng mà lúc này cũng không nghe thấy tiếng kêu dậy của Vương Quế Hoa.
Sau khi cô tỉnh dậy đi xuống giường, hai chân run lên vài lần. Cô đứng không vững, cảm giác đau xót khiến cô phải đỡ mép giường ngồi xuống một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Lúc cô ra sân tắm rửa, cô thấy Hàn Kiến Hoằng và Vương Quế Hoa ngồi trong phòng bếp. Vương Quế Hoa vỗ đùi cười không ngừng, thoáng nhìn thấy Triệu Bảo Châu đi tới, bà cũng không quở trách gì cô, chỉ nói: "Đi lên đây."
"Mẹ, con xin lỗi, con lại dậy muộn rồi." Triệu Bảo Châu lại lên tiếng, giọng nói rất khàn. Đêm qua Hàn Kiến Hoằng làm rất mạnh bạo, cô khóc lóc cầu xin tha thứ tới sau nửa đêm, tới sáng cổ họng đã khàn mất.
Trong lòng Vương Quế Hoa vui vẻ, đứa con trai lớn vừa hiếu thuận lại vừa có thể kiếm tiền, còn biết vào phòng bếp nấu đồ ăn cho bà. Bà cũng không để ý, chỉ nghi hoặc: "Sao giọng con nghe khàn thế?"
Triệu Bảo Châu và Hàn Kiến Hoằng liếc nhau, cô nhỏ giọng trả lời: "Chắc do đêm qua trời lạnh nên con bị cảm lạnh thôi."
Lúc này mới tới tháng bảy, sao lại lạnh được?
Trong lòng Vương Quế Hoa buồn bực, nhưng mà nói đến lạnh thì bà lập tức nhớ tới Hàn Kiến Hà, cuối cùng cũng nhớ đến đứa con trai này:
"Kiến Hoằng à, con trở về mấy ngày rồi, sao vẫn chưa thấy mặt Kiến Hà đâu thế? Không phải nó đến trại nuôi heo làm việc giúp con sao?"
Từ nhỏ cơ thể Hàn Kiến Hà đã yếu ớt hơn bình thường, không làm được việc nặng, đến mùa đông sẽ luôn bị bệnh.
Là một người cần có người chăm sóc.
Triệu Bảo Châu đang múc nước, nghe tin về Hàn Kiến Hà thì buông thùng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cơ thể lung lay sắp đổ.
Cô đã không còn sạch sẽ nữa, nếu Kiến Hà trở về biết được thì...
Hàn Kiến Hoằng vẫn bình thản nói: "Nó học mấy cái này chậm nên con để nó học nhiều một chút rồi về nhà sau."
Vương Quế Hoa không nghi ngờ gì, bà hơi khác với cha mẹ nhà người khác, không phải kiểu người thiên vị con út. Ngược lại, bà càng thích Hàn Kiến Hoằng, cũng không tin tưởng lý do của anh vô điều kiện.
Triệu Bảo Châu siết chặt quai thùng gỗ. Nếu Kiến Hà trở về, cô biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào đây?
"Mẹ, con tính xây dựng trại nuôi lợn ở trong đại đội của chúng ta, con đã chọn được chỗ rồi, bí thư chi bộ cũng đã phê chuẩn."
"Tốt lắm." Vương Quế Hoa đã sớm trông ngóng anh trở lại, còn gì so được với việc có con trai ở cạnh chăm sóc mình đâu chứ?
Triệu Bảo Châu run rẩy vì lên cao trào.
Hàn Kiến Hoằng xoa bờ mông to mịn màng của cô, lật cơ thể cô xoay lại, xoa dương vật mấy cái rồi lại đâm vào.
"Ưm..." Triệu Bảo Châu cong người theo, Hàn Kiến Hoằng nâng một chân cô lên, vắt qua vai mình, tiếp tục đâm sâu vào trong.
Ván giường tiếp tục rung chuyển, liên tục đến đêm khuya. Lúc kết thúc, bên dưới của Triệu Bảo Châu đau đớn khó chịu. Cô nằm xụi lơ trên giường, chỉ còn ngón tay có thể cử động nhẹ.
Mà Hàn Kiến Hoằng đã bắn ra hai ba lần.
Buổi sáng ngày tiếp theo, Triệu Bảo Châu lại dậy muộn, nhưng mà lúc này cũng không nghe thấy tiếng kêu dậy của Vương Quế Hoa.
Sau khi cô tỉnh dậy đi xuống giường, hai chân run lên vài lần. Cô đứng không vững, cảm giác đau xót khiến cô phải đỡ mép giường ngồi xuống một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Lúc cô ra sân tắm rửa, cô thấy Hàn Kiến Hoằng và Vương Quế Hoa ngồi trong phòng bếp. Vương Quế Hoa vỗ đùi cười không ngừng, thoáng nhìn thấy Triệu Bảo Châu đi tới, bà cũng không quở trách gì cô, chỉ nói: "Đi lên đây."
"Mẹ, con xin lỗi, con lại dậy muộn rồi." Triệu Bảo Châu lại lên tiếng, giọng nói rất khàn. Đêm qua Hàn Kiến Hoằng làm rất mạnh bạo, cô khóc lóc cầu xin tha thứ tới sau nửa đêm, tới sáng cổ họng đã khàn mất.
Trong lòng Vương Quế Hoa vui vẻ, đứa con trai lớn vừa hiếu thuận lại vừa có thể kiếm tiền, còn biết vào phòng bếp nấu đồ ăn cho bà. Bà cũng không để ý, chỉ nghi hoặc: "Sao giọng con nghe khàn thế?"
Triệu Bảo Châu và Hàn Kiến Hoằng liếc nhau, cô nhỏ giọng trả lời: "Chắc do đêm qua trời lạnh nên con bị cảm lạnh thôi."
Lúc này mới tới tháng bảy, sao lại lạnh được?
Trong lòng Vương Quế Hoa buồn bực, nhưng mà nói đến lạnh thì bà lập tức nhớ tới Hàn Kiến Hà, cuối cùng cũng nhớ đến đứa con trai này:
"Kiến Hoằng à, con trở về mấy ngày rồi, sao vẫn chưa thấy mặt Kiến Hà đâu thế? Không phải nó đến trại nuôi heo làm việc giúp con sao?"
Từ nhỏ cơ thể Hàn Kiến Hà đã yếu ớt hơn bình thường, không làm được việc nặng, đến mùa đông sẽ luôn bị bệnh.
Là một người cần có người chăm sóc.
Triệu Bảo Châu đang múc nước, nghe tin về Hàn Kiến Hà thì buông thùng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cơ thể lung lay sắp đổ.
Cô đã không còn sạch sẽ nữa, nếu Kiến Hà trở về biết được thì...
Hàn Kiến Hoằng vẫn bình thản nói: "Nó học mấy cái này chậm nên con để nó học nhiều một chút rồi về nhà sau."
Vương Quế Hoa không nghi ngờ gì, bà hơi khác với cha mẹ nhà người khác, không phải kiểu người thiên vị con út. Ngược lại, bà càng thích Hàn Kiến Hoằng, cũng không tin tưởng lý do của anh vô điều kiện.
Triệu Bảo Châu siết chặt quai thùng gỗ. Nếu Kiến Hà trở về, cô biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào đây?
"Mẹ, con tính xây dựng trại nuôi lợn ở trong đại đội của chúng ta, con đã chọn được chỗ rồi, bí thư chi bộ cũng đã phê chuẩn."
"Tốt lắm." Vương Quế Hoa đã sớm trông ngóng anh trở lại, còn gì so được với việc có con trai ở cạnh chăm sóc mình đâu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.