[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 42: Cùng Nhìn Một Người 2
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
24/06/2024
"Con về rồi mẹ với Bảo Châu đều có thể giúp con. Bảo Châu còn trẻ còn có khả năng, đến lúc đó bảo con bé nuôi heo giúp con, con cũng có thể thoải mái một chút."
Triệu Bảo Châu im lặng nghe, không nói chen vào.
Hàn Kiến Hoằng định xây trại nuôi heo mới ở một mảnh đất bằng phẳng cách thôn hai cây số về phía Tây. Trước khi trở về anh đã có chuẩn bị, lúc Triệu Bảo Châu đến giúp đỡ thì phát hiện chuồng heo đã xây được một nửa rồi.
Heo thì vẫn chưa được chuyển tới, nhưng mà công nhân ở trại nuôi heo thì Hàn Kiến Hoằng đã tìm xong rồi. Từ trước đến giờ anh làm việc mau lẹ dứt khoát, nói gặp là gặp, không quanh co lòng vòng gì nhiều.
Nói giúp chứ Triệu Bảo Châu không giúp xây chuồng heo được, mỗi ngày cô chỉ qua đó để giúp nấu đồ ăn cho công nhân ăn.
Mọi chuyện đều do Hàn Kiến Hoằng tự thân làm, mỗi ngày đều bận đến khuya mới về, có lẽ không có cách nào phân ra chút sức để đi làm chuyện khác. Mấy ngày liên tiếp rồi, anh không đến tìm Triệu Bảo Châu.
Điều này khiến cho Triệu Bảo Châu nhẹ nhàng thở ra.
Ở chung dưới một mái nhà thế này, nếu Hàn Kiến Hoằng ép bức cô thì cô cũng không biết nên kháng cự thế nào, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng bị anh cưỡng bức.
Những ngày đến giúp đỡ và không bị quấy rầy này làm cho Triệu Bảo Châu vô cùng an tâm, nhưng trước giờ số cô không bao giờ may mắn cả. Chiều hôm nay đang xào rau thì có người đến hỏi.
"Bảo Châu, khi nào Kiến Hoằng sẽ trở về thế?" Là thím hai nhà họ Triệu, cũng là mẹ ruột của Triệu Vĩnh Cường.
"Thím hai, anh cả cháu đi ra ngoài mua đồ rồi." Nói đến hai chữ anh cả, Triệu Bảo Châu lại hơi thẹn thùng.
Hai chữ này giống như ma chú, vừa ra khỏi miệng là nhắc nhở quan hệ giữa cô và Hàn Kiến Hoằng, phê phán việc loạn luân giữa hai người họ.
Cũng may thím Triệu không nghĩ nhiều, không nhận ra vẻ mặt kì lạ của cô, chỉ lôi kéo Triệu Bảo Châu đi tán gẫu về việc nhà: "Bảo Châu à, gần đây Kiến Hoằng còn chưa có người yêu đúng không?"
Triệu Bảo Châu vừa nghe là biết bà ấy muốn giúp làm mối rồi. Nhà họ Triệu có quan hệ tốt với nhà họ Hàn, là họ hàng trong ngũ cung, trước kia chưa từng thấy thím Triệu hỏi về hôn sự của Hàn Kiến Hoằng, có lẽ là trong thôn có người muốn giới thiệu con gái làm quen với Hàn Kiến Hoằng đây mà.
Hàn Kiến Hoằng từng nhập ngũ, sau khi xuất ngũ thì về từ bỏ công việc mà xã sắp xếp cho anh, đi lập nghiệp nuôi heo, kiếm được không ít tiền, trở thành bánh thơm trong thôn, cô gái muốn gả vào nhà họ Hàn đếm không hết.
Nhưng mà mỗi lần có người giới thiệu người yêu cho anh, anh đều từ chối dứt khoát.
Mặc dù từ chối rất nhiều lần, vẫn có người chưa chịu từ bỏ ý định, vẫn tiếp nối tre già măng mọc.
Người ta hỏi, Triệu Bảo Châu cũng không đáp lại gì, chỉ gật đầu.
Thím Triệu nở nụ cười, nói chuyện với cô càng thân thiện hơn: "Vậy cháu có biết nó thích cô gái nào không?"
Chuyện này thì Triệu Bảo Châu không biết, một năm cô chỉ gặp Hàn Kiến Hoằng hai ba lần, cũng chỉ gần đây mới có tiếp xúc, mà cũng chỉ là tiếp xúc cơ thể.
Triệu Bảo Châu im lặng nghe, không nói chen vào.
Hàn Kiến Hoằng định xây trại nuôi heo mới ở một mảnh đất bằng phẳng cách thôn hai cây số về phía Tây. Trước khi trở về anh đã có chuẩn bị, lúc Triệu Bảo Châu đến giúp đỡ thì phát hiện chuồng heo đã xây được một nửa rồi.
Heo thì vẫn chưa được chuyển tới, nhưng mà công nhân ở trại nuôi heo thì Hàn Kiến Hoằng đã tìm xong rồi. Từ trước đến giờ anh làm việc mau lẹ dứt khoát, nói gặp là gặp, không quanh co lòng vòng gì nhiều.
Nói giúp chứ Triệu Bảo Châu không giúp xây chuồng heo được, mỗi ngày cô chỉ qua đó để giúp nấu đồ ăn cho công nhân ăn.
Mọi chuyện đều do Hàn Kiến Hoằng tự thân làm, mỗi ngày đều bận đến khuya mới về, có lẽ không có cách nào phân ra chút sức để đi làm chuyện khác. Mấy ngày liên tiếp rồi, anh không đến tìm Triệu Bảo Châu.
Điều này khiến cho Triệu Bảo Châu nhẹ nhàng thở ra.
Ở chung dưới một mái nhà thế này, nếu Hàn Kiến Hoằng ép bức cô thì cô cũng không biết nên kháng cự thế nào, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng bị anh cưỡng bức.
Những ngày đến giúp đỡ và không bị quấy rầy này làm cho Triệu Bảo Châu vô cùng an tâm, nhưng trước giờ số cô không bao giờ may mắn cả. Chiều hôm nay đang xào rau thì có người đến hỏi.
"Bảo Châu, khi nào Kiến Hoằng sẽ trở về thế?" Là thím hai nhà họ Triệu, cũng là mẹ ruột của Triệu Vĩnh Cường.
"Thím hai, anh cả cháu đi ra ngoài mua đồ rồi." Nói đến hai chữ anh cả, Triệu Bảo Châu lại hơi thẹn thùng.
Hai chữ này giống như ma chú, vừa ra khỏi miệng là nhắc nhở quan hệ giữa cô và Hàn Kiến Hoằng, phê phán việc loạn luân giữa hai người họ.
Cũng may thím Triệu không nghĩ nhiều, không nhận ra vẻ mặt kì lạ của cô, chỉ lôi kéo Triệu Bảo Châu đi tán gẫu về việc nhà: "Bảo Châu à, gần đây Kiến Hoằng còn chưa có người yêu đúng không?"
Triệu Bảo Châu vừa nghe là biết bà ấy muốn giúp làm mối rồi. Nhà họ Triệu có quan hệ tốt với nhà họ Hàn, là họ hàng trong ngũ cung, trước kia chưa từng thấy thím Triệu hỏi về hôn sự của Hàn Kiến Hoằng, có lẽ là trong thôn có người muốn giới thiệu con gái làm quen với Hàn Kiến Hoằng đây mà.
Hàn Kiến Hoằng từng nhập ngũ, sau khi xuất ngũ thì về từ bỏ công việc mà xã sắp xếp cho anh, đi lập nghiệp nuôi heo, kiếm được không ít tiền, trở thành bánh thơm trong thôn, cô gái muốn gả vào nhà họ Hàn đếm không hết.
Nhưng mà mỗi lần có người giới thiệu người yêu cho anh, anh đều từ chối dứt khoát.
Mặc dù từ chối rất nhiều lần, vẫn có người chưa chịu từ bỏ ý định, vẫn tiếp nối tre già măng mọc.
Người ta hỏi, Triệu Bảo Châu cũng không đáp lại gì, chỉ gật đầu.
Thím Triệu nở nụ cười, nói chuyện với cô càng thân thiện hơn: "Vậy cháu có biết nó thích cô gái nào không?"
Chuyện này thì Triệu Bảo Châu không biết, một năm cô chỉ gặp Hàn Kiến Hoằng hai ba lần, cũng chỉ gần đây mới có tiếp xúc, mà cũng chỉ là tiếp xúc cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.